Thật lâu sau, nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, thần thái trong mắt dần dần khôi phục lại, chỉ là, đáy mắt cũng theo đó hiện lên hận ý tàn nhẫn.
"Mộ Dung Dật Hiên, ta đã vì ngươi mà làm nhiều việc như vậy, sao ngươi có thể nói phụ ta thì lập tức phụ ta? Ta sẽ không để ngươi được như ý, ngươi đã được chú định chỉ có thể là của ta!"
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Khác với Phượng gia bên này, bên kia, trong sân Phượng Cửu, Phượng lão gia tử được đưa về nơi này, giống như một hài tử đang khám phá sân viện mới, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Phượng nhi, đây là viện của ai? Còn có, vì sao ngươi vẫn luôn mang mạng che mặt?"
Tuy rằng ông có chút dễ quên, nhưng không phải là ngốc, suốt dọc đường đi cũng ẩn ẩn nhìn ra có chút không giống bình thường. Cháu gái mình, đặc biệt là khi đã tới trong viện này rồi nhưng vẫn luôn mang mạng che mặt, điều này thực sự không thích hợp.
Vì thế, đáy mắt ông xẹt qua một tia ánh sáng, trên mặt lộ ra ý cười, chợt lắc mình một cái, giơ tay lên, kéo khăn che mặt của nàng xuống.
"Viện này là......"
Phượng Cửu ngạc nhiên, lời còn chưa nói xong, mạng che mặt trên mặt đã bị rơi xuống, lộ ra dung nhan bị hủy đã được che kín bởi vết sẹo của nàng.
"Tê! Đây là, đây là có chuyện gì?"
Phượng lão gia tử hít hà một hơi, tức giận hỏi.
Ông vốn nghĩ chỉ muốn trêu chọc cháu gái mình một chút, kéo tấm che mặt của nàng xuống để nhìn xem, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255223/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.