"Mặt ta bị che khuất! Ngài làm thế nào mà biết ta chính là tiểu Phượng nhi của ngài?" Nàng nắm chặt gói hạt sen đường trong tay, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Rốt cuộc, thậm chí ngay cả Mộ Dung Dật Hiên và Tô Nhược Thủy liếc mắt nhìn thấy nàng cũng không thể nhận ra, ông làm thế nào mà nhận ra nàng?
Ai ngờ, lời này của nàng lại đổi lấy ánh mắt kinh bỉ của lão gia tử.
"Từ nhỏ gia gia chính là người nhìn ngươi lớn lên, chẳng lẽ che mặt lại, gia gia sẽ không nhận ra ngươi đã đến rồi sao? Huống chi, thời gian gia gia bế quan tu luyện dường như cũng chỉ có mấy tháng, sao có thể ra ngoài liền không nhận ra ngươi?"
Nghe thấy những lời này, Phượng Cửu mới nhớ ra, trước khi xảy ra chuyện, lão gia tử đang ở trong khoảng thời gian bế quan tu luyện, nghĩ đến hẳn là vừa mới xuất quan liền chạy đi tìm rượu uống, phỏng chừng còn chưa nhìn thấy Phượng Thanh Ca giả ở trong Phượng phủ.
"Vậy ngài đã nhớ là ngài đến từ nhà nào hay sao?"
Phượng lão gia tử nhìn nàng lắc lắc đầu, thở dài: "Tiểu Phượng nhi, gia gia vừa mới ra ngoài sau mấy tháng bế quan, nhưng sao ta có cảm giác giống như ngươi đã trở nên ngu đần? Ngươi là cháu gái ta, ngươi đến từ nhà nào, ta đương nhiên chính là thuộc về nhà đó, điều này cũng cần phải hỏi sao?"
Khóe miệng Phượng Cửu co giật. Tuy rằng lời của ông không có gì không đúng, tuy nhiên, vì sao nàng nghe thấy lại có vài phần quái dị đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255221/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.