Quan Tập Lẫm không sợ, đón nhận ánh mắt gia gia hắn: "Có ngược đãi ta hay không, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không biết hay sao? Tại Quan gia, ta không có cha nương, cho dù ta đã bị đối xử bất công, đừng nói với ta rằng không ai biết điều đó cả?"
Nghe hắn chất vấn từng tiếng, đôi môi Quan lão thái gia khẽ run, nhưng lại không nói nên lời dù chỉ một câu.
Tuy rằng đã nuôi lớn hắn, nhưng, bình thường bọn họ thật đúng là không hề để yên tâm tư ở trên người hắn. Khi nghe được tin hắn chết, bọn họ thậm chí ngay cả thương tâm cũng không có, nói gì đến xuống tay xử lý hậu sự. Thay vào đó, lập tức giải trừ hôn ước của hắn, để Tập Nguyễn cưới vị hôn thê của hắn. Khi biết hắn chưa chết, lập tức hy vọng hắn cứ ở bên ngoài không cần quay trở về. Khi hắn trở lại Quan gia, gia gia hắn còn chạy đến ngăn cản, không muốn để hắn tham gia cạnh tranh......
"Quan gia nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi lại còn không biết xấu hổ phân cao thấp cùng gia gia ngươi, còn nói tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc cái gì, ta xem ra lương tâm ngươi đều đã để chó ăn!" Quan gia chủ lạnh giọng rống lên, trên mặt lạnh một mảnh thấu xương, sử dụng vị trí nổi bật chính mình là chủ của một gia tộc.
"Ha ha ha ha!"
Quan Tập Lẫm ngửa đầu cười lớn, tiếng cười đột ngột dừng lại, vừa kéo đai lưng nới rộng quần áo, lộ ra miệng vết thương dữ tợn chỗ bụng.
"Biết vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255217/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.