Quan Tập Lẫm đang chờ hắn đáp lời thì nhìn thấy hắn si ngốc nhìn chằm chằm xe ngựa ở sau người mình, sắc mặt lập tức đen xuống, cất bước di chuyển về phía bên trái, toàn bộ thân hình to con chắn trước mặt hắn.
"Ta nói, ngươi đang nhìn gì vậy?"
"Mộ Dung ca ca, ngươi biết người trong xe ngựa sao?"
Phượng Thanh Ca chậm rãi đi tới, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng dừng ở chỗ xe ngựa, rồi sau đó dời đi, nhìn về phía Quan Tập Lẫm và nở một nụ cười nhạt: "Vị công tử này, nếu là bằng hữu của Mộ Dung ca ca, vậy cũng là bằng hữu của Phượng Thanh Ca ta, trong xe ngựa là vị công tử nào? Không bằng, thỉnh ra đây gặp mặt đi?"
Nàng đã nhìn một hồi lâu từ phía bên kia, thật sự rất khó hiểu, biểu tình si ngốc trên mặt Mộ Dung Dật Hiên khiến Phượng Thanh Ca lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ kể từ khi thay thế thân phận này. Ánh mắt như vậy, quá quen thuộc, cũng khiến trái tim nàng run sợ.
Trong quá khứ, nàng đã từng lẳng lặng nhìn ở một bên như vừa rồi như vậy, nhìn hắn dùng loại ánh mắt si ngốc dịu dàng đầy thâm tình mà nhìn Phượng Thanh Ca. Nhưng, bắt đầu kể từ khi nàng thay thế thân phận này, nàng lại có cảm giác thiếu vắng sự dịu dàng và thâm tình của hắn đối với Phượng Thanh Ca trong dĩ vãng.
Tuy rằng, khi hắn nhìn nàng, cũng nói lời dịu dàng, cũng săn sóc hơn đối với nàng, nhưng nàng rất mẫn cảm, vẫn có thể nhận ra.
Điều này khiến nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255206/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.