"Rống!"
Đáp lại nàng không phải là thanh âm của Lăng Mặc Hàn, mà là tiếng rống giận dữ điếc tai của đàn mãnh thú phía trước.
Ngay khi tiếng rống giận dữ kia rơi xuống là lúc, những mãnh thú đó giẫm chân hướng hai người bọn họ đánh tới, miệng rộng mở ra nước miếng nhỏ xuống, răng nanh lộ ra lấp lánh, khát máu, làm người cảm thấy trong lòng phát run.
"Lên cây!" Lăng Mặc Hàn mắt lạnh đảo qua, trầm giọng thét.
Nghe thấy hắn một tiếng "lên cây", trong mắt Phượng Cửu xẹt qua một mạt ý cười. Chẳng phải nàng đã nói đại thúc này là người không tồi hay sao!
"Đại thúc, vậy ngươi chính mình cẩn thận một chút." Nàng nhanh nhẹn bò lên một cây đại thụ bên cạnh, ôm thân cây nhìn một màn phía dưới, cũng muốn nhìn một chút thân thủ của đại thúc này đang ở trình độ nào.
Nhưng đang ở trên cây thì khoé mắt nàng chợt thoáng nhìn thấy ẩn nấp phía sau có một nam tử trẻ tuổi đang cầm cung tiễn nhắm chuẩn vào đại thúc phía dưới. Ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Tâm tư vừa động, thấy phía dưới có một con mãnh thú đang đụng phải cây đại thụ nơi nàng leo lên, vì thế nhẹ buông tay đang ôm nhánh cây, va chạm cùng với lực đạo kia từ trên cây té xuống.
"A!"
Lăng Mặc Hàn đang đối phó với hơn mười con mãnh thú thì theo bản năng quay đầu nhìn lại, sắc mặt hơi trầm xuống, cái kẻ chuyên gây rắc rối! Đang muốn vận chân khí để tiếp lấy nàng, lại thấy nàng hướng phía hắn chớp chớp đôi mắt. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255116/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.