Hoàng đế chết tiệt, dám đem nợ của ngươi đổ lên đầu ta, ngươi chờ đó, thù này ta không báo, ta không đem ngươi chỉnh đến sống dở chết dở, ba chữ Ngọc Phù Dung trong tên của ta sẽ viết ngược lại.
“hoàng thượng quá lời, thảo dân chẳng qua là hạng dân đen, làm sao có tư cách xen vào chuyện này” trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt phù dung vẫn tỏ vẻ tươi cười.
“Ngọc công tử tài cao học rộng, trẫm tin ngươi sẽ có cách xử lý thích đáng, trẫm cho ngươi quyền này, ngươi cứ việc xử lý, mọi chuyện đều nghe theo ngươi” lạc minh vừa nhâm nhi ly trà trong tay, vừa cợt nhã nói, mọi người đều nhìn ra được, hoàng thượng xem ra rất coi trọng vị Ngọc công tử này.
“nếu hoàng thượng đã nói vậy, thảo dân cung kính không bằng tuân mệnh” phù dung cười tươi như hoa, nhưng ẩn sau nụ cười lại là một hàn khí giết người, giờ phút này nàng thật sự rất muốn xông lên đập cho tên hòang đế kia một trận cho hả giận, nhưng lý trí buộc nàng phải bình tĩnh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nên nàng nhẫn.
“hoàng thượng, mặc dù lần này thừa tướng tạo phản là không đúng, nhưng dù sao ông ta cũng là lão thần hai triều bao nhiêu năm nay không có công lao, cũng có khổ lao, nếu như chúng ta đem ông ta ra giết như vậy chỉ sợ mọi người bảo hòang thượng không biết niệm tình xưa, sau này sẽ không còn ai dám trung thành vì hoàng thượng nữa, chi bằng giữ cho ông ta một mạng, cho dù ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quan-su/116066/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.