Ba ngày sau, tại tửu lâu
– không biết Triệu công tử đã có vế đối sau chưa – ngọc phù dung hỏi triệu bân.
– Triệu Bân được mệnh danh thiên hạ đệ nhất tài tử, nhưng mà lần này thật xấu hổ, người xưa nói không sai núi cao còn có núi cao hơn, xem ra lần này tại hạ đã gặp được cao nhân rồi
– Triệu công tử quá lời rồi, ta chẳng phải cao nhân gì cả, chẳng qua có chút tài văn chương thôi
– Ngọc công tử quá lời rồi, câu đối của công tử không chỉ khiến cho tại hạ mà còn có rất nhiều thi sĩ ngày đêm suy nghĩ mãi không ra, nếu như vậy mà cũng xem là tài mọn thì xem ra khắp thiên hạ này không có nhân tài rồi.
– Tại hạ chẳng qua nói đại một câu thôi, không ngờ có thể khiến cho thiên hạ đệ nhất tài tử khen như vậy thật là vinh hạnh.
– Nói đại, Ngọc công tử nói như vậy thì xem ra đang hạ thấp văn chương của mọi người trong thiên hạ rồi –một tên thư sinh tức giận đứng ra nói.
– Tại hạ hoàn toàn không có ý này, mong các vị đừng hiểu lầm
– Thế không biết ngọc công tử có thể nói cho tại hạ vế đối sau của câu đối mà công tử đã đưa ra hay không –tên thư sinh khác công kích
– Đúng vậy không biết Ngọc công tử có thể cho ta biết được hay không –Triệu Bân cười nói
– Nếu các vị đã nói như vậy thì tại hạ xin mạo muội đọc, vế sau của tại hạ là
– Liễu nhứ phong hòa tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quan-su/116062/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.