Đi ra thư phòng, TôHàm Tiếu chậm rãi xoay người, đang muốn dặn dò hạ nhân mang đồ ăn lên,đột nhiên bên tai truyền đến tiếng đàn nhàn nhạt.
Tiếng đàn đứt quãng tựa hồ không có làn điệu, nhưng mà chính làn điệu tùy ý này lại có sức quyến rũ làm cho người ta sợ hãi.
Tô Hàm Tiếu không hiểu cầm, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự cô tịchtrong tiếng đàn.Nỗi cô tịch kia tựa hồ là... Một người ở dưới bầu trờimênh mông này nhưng bốn phía lại hoàn toàn tĩnh mịch, thậm chí ngay cảâm thanh hít thở của chính hắn cũng đều biến mất không thấy.
Bàn tay nắm thật chặt vạt áo trước ngực, trong mắt Tô Hàm Tiếu chợt lóe qua một tia sát khí đã lâu rồi không gặp.
Từ khi đi tới thế giới này, đã rất lâu... Không có tự tay đi giết người ởnơi này! Loại cốt nhục vỡ vụn kia, máu tươi tung toé làm cho nàng hoảngsợ cùng vui vẻ, tựa hồ đã bị phong ấn ở dưới đáy lòng của nàng, tất cảnhững thứ đó giờ đây đều bị tiếng đàn kia làm cho khơi dậy.
Tô Hàm Tiếu bước nhanh cước bộ hướng về phía nơi có tiếng đàn đi tới.
Vào giờ phút này, ở trong tòa Đông cung này, người có thể đàn ra được tiếng đàn như thế cũng chỉ có một người mà thôi !
“ Phanh!” Tô Hàm Tiếu một cước đá văng cửa phòng ra.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, người ngồi ở trong phòng chậm rãi ngẩng đầulên, “Nhìn”* ( Trần : Vì BLT không nhìn thấy nên chữ nhìn để trong ngoặt kép)về hướng cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-phuong-de/2175822/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.