Nghe Chu Văn Chinh nói xong, lão tiên sinh Vạn Trạch Triệu cứ lắc đầu mãi: “Lãng phí, thật quá lãng phí.” Với năng lực như vậy, ông nghi ngờ rằng nếu cô bé này chuyên tâm làm nghiên cứu khoa học, không chừng sẽ mang lại những thay đổi kinh thiên động địa cho đất nước. Trong thời đại này, khoa học kỹ thuật chính là yếu tố quyết định tất cả.
Chỉ có những người già như họ mới biết đất nước đã trải qua bao nhiêu gian khó để có được ngày hôm nay. Trước kia, đất nước bị nước ngoài bắt nạt đến mức nào, bao nhiêu bậc tiền bối đã liều mạng ra nước ngoài học tập khoa học kỹ thuật để mang về xây dựng quê hương. Giới trẻ bây giờ không trải qua thời đại đó, không hiểu được nỗi đau của một quốc gia lạc hậu, bị chèn ép.
“Tiếc quá, tiếc quá.” Lão tiên sinh Vạn Trạch Triệu vẫn cảm thấy vô cùng xót xa, giá mà có thể mời được cô bé này vào giới nghiên cứu khoa học thì tốt biết mấy.
Nhưng đó cũng là sở thích của người ta, ông không thể ép buộc được gì.
Chu Văn Chinh cũng có thái độ tương tự thầy của mình, cảm thấy tiếc nuối nhưng sẽ không can thiệp vào sở thích và tự do của cô gái trẻ.
Suy cho cùng, giới giải trí kiếm tiền dễ dàng. Một viện sĩ như thầy của ông, có lẽ cả đời vất vả cũng không bằng phí đại diện của một ngôi sao nổi tiếng.
Thật là trớ trêu.
Nhưng nói thật, đất nước hiện tại vẫn còn nghèo, nhiều lúc không giữ chân được nhân tài.
Giống như những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-nu-nguyen-soai-xuyen-khong-thanh-tieu-dang-thuong-cua-gioi-giai-tri/3817439/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.