Người kia có khuôn mặt tuyệt đẹp, ngũ quan hoàn mỹ, hơi thở lạnh như băng, không khiến nàng kinh diễm.
Hắn lạnh lẽo, như đến từ địa ngục tu la, một khi tới gần, khí lạnh bắt đầu từ lòng bàn chân theo dọc người truyền tới đỉnh đầu.
“Nhàm chán.” Bởi vì nhàm chán, trùng hợp nhìn thấy chuyện thú vị, liền đi theo.
Từ lúc nhìn thấy nàng bẽ gãy cổ hai gã sai vặt, liền cảm thấy có hứng thú, một tiểu nữ tử xinh xắn như thể gió có thể cuốn đi, lại có thể trong nháy mắt giết hai gã sai vặt, thú vị phải không?
Hơn nữa nàng còn rất nhạy cảm, tuy rằng mãi đến tận bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của hắn, đã tốt hơn thủ vệ của phủ Thừa tướng rồi, dù sao mỗi lần hắn tới, đều chưa từng bị phát hiện.
“Vậy thì đi đến chỗ nào đó nói chuyện đi.” Phương Tử Khâm lạnh lùng mở miệng, trong lòng thầm nghĩ, hắn đã nhìn thấy bao nhiêu, theo dõi nàng từ lúc nào, nếu động thủ, có thể một tay giải quyết hắn không.
Phảng phất nhìn ra ý nghĩ của nàng, Túc Tích mở miệng “Bắt đầu từ cửa.”
Phương Tử Khâm thầm mắng một tiếng chết tiệt, người này biết quá nhiều, nhưng nếu hắn có thể theo dõi nàng từ ngoài cửa đến bây giờ, đủ để chứng minh nàng không phải là đối thủ của hắn.
“Tên.” Giọng nói lạnh lẽo giống như không phải muốn biết tên, mà là muốn đầu ngươi.
Phương Tử Khâm mặc kệ hắn, một khối băng lớn vạn năm, chỉ thiếu chút là kết băng có khí bay ra rồi.
Túc Tích đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-nguyen-to-su-tieu-da-phi-cua-ta-vuong/130916/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.