Rốt cuộc bọn họ làm sai điều gì?Cả tối đó, chẳng qua chỉ là trò chơi mèo vờn chuột. Họ bị chỉnh tới mứcchết đi sống lại, còn người ta phấn khởi đứng xem.
“Em rất sợ tôi?”. Người đàn ông đốidiện đặt con dao xuống, dùng khăn ăn lau khóe môiđã nói như vậy với Vị Hi.
Vị Hi vội vàng ngẩng đầunhìn anh, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào. Trên thực tế, cô thực sựrất sợ anh.
Nguyễn Thiệu Nam khẽcười, hai tay đan vào nhau, “Đạikhái tôi biết nguyên nhân. Nói thẳng nhé, tôikhông biết Ngụy Thành Báo dùng phương pháp gì nhưngtôi hài lòng với kết quả như vậy. Tôi thích vài phẩm chất riêng nào đó củaem,nhưng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vàochuyện này. Vì vậy, nếu em cảm thấy uất ức,tôi rất xin lỗi”.
Vị Hi không nói gì, anhcũng không muốn cô nói. Đây không phải sự lắngnghe bình đẳng mà là kẻ mạnh được nói. So sánhvới hứng thú nhất thời của anh thì ý chí của côbé nhỏ không đáng kể.
Anh lấy thuốc lá ra, lịch sựhỏi cô: “Được không?”.
Vị Hi hoảng hốt gật đầu, sau đónhìn anh rút bật lửa thành thục châm thuốc. Tiếng bật lửa Givenchy vang lêngiòn giã, ngọn lửa màu vỏ quýt như đóa hoa bừng nở. Âmthanh và mùi vị quen thuộc như vậy, giống như buổi tối long trời lở đất hômđó...
Tối ấy, anh ngồi trong góc phòng châm thuốc, ngọnlửa màu cam giống như ngọn đuốc nhỏ rựcsáng. Ánh sáng bé nhỏ lập lòethắp sáng cả một chỗ tối tăm, chiếu rọi đôimắt sâu như biển.
Trước đó anh vẫn luônngồi trong bóng tối, không hề lên tiếng, Vị Hilại quá hoảng loạn, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/205705/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.