Anh run rẩy như một đứa trẻ sợ lạnh,“Anh biết, anh ta lừa anh, anh sớm đã biết...".
Đã là cuối thu, đúng mùa gió heo may, lá rụng lả tả.Cả thành phố chìm trong sắc vàng ấm áp, giống như một thước phim cố ý làm chocũ đi, một vẻ đẹp ấm áp mà mờ nhạt.
Lăng Lạc Xuyên đẩy Vị Hi ra dưới gốc cây nguyệt quếtrong vườn hoa. Ánh nắng chiều tà ấm áp, hương thơm hoa quế thoảng bay, khôngnghe thấy tiếng lá xào xạc, chỉ ngửi thấy hương thơm nồng nàn.
Anh kéo chăn đắp lên người Vị Hi, lại lấy khăn củamình quàng lên cổ cô, sau đó ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, nói với cô: “VịHi, những ngày này anh nói với em rất nhiều nhưng chuyện hồi nhỏ của anh, hìnhnhư anh vẫn chưa kể cho em nghe".
Anh quay mặt sang nhìn cô, Vị Hi vẫn dáng vẻ thờ ơ.Lăng Lạc Xuyên nắm tay cô, dịu dàng nhìn gương mặt không hề thay đổi của cô, rủrỉ bằng giọng nói mềm mại nhất.
“Em có thể không ngờ thực ra hồi nhỏ anh rất ngoan.Cha anh khi ấy vẫn làm việc trong quân đội, ông giáo dục mấy đứa trẻ bọn anhgiống như giáo dục binh sĩ trong quân đội của ông. Trong ấn tượng của anh, ôngdường như chưa từng ôm anh. Vì vậy từ nhỏ đến lớn, anh và các anh chị em anh cănbản không biết cha và sĩ quan huấn luyện có gì khác nhau. Người ngoài cảm thấybọn anh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, nhưng sống trong một gia đình như vậy,nỗi chua xót trong lòng chỉ có bản thân bọn anh mới biết".
Vị Hi lặng im nhìn nơi nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273859/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.