Lăng Lạc Xuyên cười, túm cằm Vị Hi, hônlên má cô một cái, “Tôi chỉ hỏi hai việc. Việc thứ nhất, ai đưa cô ấy tới đây?Việc thứ hai... thứ trong cốc, ai cho vào?”.
“Mỗi một thế giới đều có ma quỷ của chính nó, chỉ cầnở lại thế giới của mình, bạn liền biết ai là ma quỷ. Nhưng một khi bạn vượt quaranh giới, bạn sẽ không biết ai là thiên sứ, ai là ma quỷ. Song, không sao. Giảsử thế giới phán xét bạn bằng phương thức không công bằng, bạn cũng có thể sửdụng chính phương thức của mình... phán xét thế giới này”.
Vị Hi viết như vậy lên mặt sau của quyển sổ ghi chép,sau đó cô ngẩng đầu tiếp tục nhìn màn hình máy chiếu lớn trong giảng đường.
Giáo sư đẩy đẩy cặp kính chỉ bức họa có màu sắc tươiđẹp trên màn hình, “Đây chính là “Sự phán xét cuối cùng” - tác phẩm đồ sộtruyền lại đời sau của
Michelangelo[1], ôngmất sáu năm để vẽ cho nhà thờ Sistine. Vì lấy cảm hứng từ “Ngày phán xét cuốicùng” trong Kinh thánh và phần “Địa ngục” của Dante[2], bởithế nên được đặt tên…”.
[1]Michelangelo là hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kĩ sư người Ýthời kì Phục hưng.
[2]Dante là một nhà thơ, nhà thần học người Ý, tác giả của hai kiệt tác La DivinaConunedia (Thằn khúc) và La Vita Nuova (Cuộc đời mới). “Địa ngục”
(Inferno) là phần đầu trong trường ca Thần khúc.
Có học sinh giơ tay hỏi: “Thưa giáo sư, em nghe nóinăm đó khi Michelangelo vẽ bích họa này, hơn bốn trăm người trên bích họa đềukhỏa thân. Sao trên bích họa này, mỗi người đều quấn một tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273840/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.