Ý trời như vậy, em đừng trách tôi. Emtừng nói, không cách nào chỉ sống vì tôi nhưng nguyện chết vì tôi. Vậy thìem đi chết đi...
Khi Lục Nhâm Hi gọi điện đến, Nguyễn Thiệu Nam đangngồi trong văn phòng cao nhất của tòa nhà Dịch Thiên thưởng thức chai ChateauLafite hai mươi tám năm vừa khui.
“Anh lại gọi điện cho tôi, thật khiến tôi ngạcnhiên".
Người bên đầu kia điện thoại có chút hổn hển, “NguyễnThiệu Nam, ít chơi trò này với tao thôi. Đồ khốn qua cầu rút ván, mày nên biếtsớm muộn tao cũng sẽ tìm mày tính sổ”.
Nguyễn Thiệu Nam lắc lắc li rượu, thong thả nói: “Nóithế nào anh cũng là con nhà thế gia, xin hãy chú ý thái độ đúng mực của anh.Hơn nữa, anh đồng ý gì với tôi? Giữa chúng ta đã từng kí hợp đồng gì? Từng thỏathuận thế nào? Cho dù tôi qua cầu rút ván cũng còn thấy dễ chịu hơn vài ngườiăn cắp tài sản của công mà mình quản lí, lại có ý nghĩ hão huyền tưởng rằng bánrẻ cha mình là có thể đổi lấy bình an và vinh hoa phú quý cho bản thân. Khi cònnhỏ chắc anh học dốt lắm, chưa từng nghe câu nói ‘Tổ rơi trứng chẳng còn’ à?”.
Lục Nhâm Hi giận dữ cười: “Tao thừa nhận, luận về độcác tao không bằng mày, lần này tao ngã ngựa, nhưng...”. Anh ta hung hăng nghiếnrăng, “Mày cũng đừng đắc ý! Nguyễn Thiệu Nam, con đàn bà của mày bây giờ đangtrong tay tao”.
Nguyễn Thiệu Nam rất ngạc nhiên, “Mày đã bắt cô ấy?”.
Lục Nhâm Hi cười lạnh, “Vì thế tốt nhất mày thông minhhơn một chút, nếu không tao sẽ băm từng ngón tay nó”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273833/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.