Nguyễn Thiệu Nam nhặt di động lên, nhìngương mặt trắng bệch của Vị Hi, chậm rãi nói với người trong ống nghe: "Côấy đã biết rồi, cô không cần gọi tới nữa".
Buổi tối khi Nguyễn Thiệu Nam tan làm trở về, nghengười giúp việc nói Vị Hi đang học làm cơm với thím Vương trong bếp, không kìmđược qua nhìn cô, thấy cô đang pha nước tương, liền cười nói: “Thím Vương, tốtnhất thím đừng để cô ấy đụng vào đồ của thím, cẩn thận cô ấy đem mấy thứ nướctương bảo bối của thím hòa thành màu vẽ hết”.
Vị Hi tức tối quay đầu lại đánh anh, bị anh túm được,cúi đầu hôn một cái.
“Hừm, hai đứa nhỏ này ra ngoài đùa đi, đừng làm loạn ởđây nữa”.
Thế là, hai kẻ “không làm ăn đàng hoàng” bị thím Vươngcầm xẻng đuổi ra ngoài.
Vị Hi oán trách anh, “Đều tại anh, hại em bái sư khôngthành. Sau này còn nói em không biết làm cơm nữa, không ai thèm để ý đếnanh".
Nguyễn Thiệu Nam cười nói: “Sẽ không, sẽ không đâu, cóthứ này cho em xem”. Nói xong liền kéo tay cô lên lầu.
“Ái...”. Vị Hi khẽ vùng vẫy.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn cô, “Cánh tay em bị sao vậy?”.
Vị Hi rút tay lại, xoa xoa, “Không sao, có thể do hômnay xách đồ nên hơi đau. Không nghiêm trọng đâu, mấy hôm nữa là khỏi ấymà".
Nguyễn Thiệu Nam véo cằm cô, cười nói, "Đồ làmbằng giấy".
Hai người bước vào thư phòng, Nguyễn Thiệu Nam lấy ramột tập giấy tờ đưa cho cô, “Trước khi chúng ta đi du lịch, chẳng phải em đãchọn một trường nội trú của Canada cho hai đứa trẻ ư? Đơn xin nhập học đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273831/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.