Editor: Tường An
Hiển nhiên, nàng cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Vân Nhi!
Không!
Thậm chí có loại xúc động muốn hủy hoại nàng ta!
-------------
“Chủ nhân, ngươi không phải người thích xen vào việc người khác, tại sao lại cứu nàng, còn muốn giúp nàng trị thương?”
Trong linh hồn truyền đến thanh âm nghi hoặc của Hỏa phượng.
Mộ Như Nguyệt cười nói: “Ta cũng không biết vì sao, có lẽ vì có duyên đi, ta cho rằng chúng ta hẳn là quen biết nhau, nhưng nàng luôn đeo mặt nạ làm ta không biết nàng là ai, đúng rồi, Hỏa phượng, ngươi có thể cảm nhận được hơi thở trên người nàng không?”
Hỏa phượng trầm mặc nửa ngày, lắc đầu nói: “Trên người nàng dường như có gì đó gây trở ngại, làm ta không cách nào cảm nhận được nàng là ai…”
Trở ngại?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống.
Xem ra, nữ nhân này cũng không đơn giản…
Chỉ có mang nàng theo bên cạnh mới có thể biết nàng rốt cuộc là ai!
Quan trọng hơn là, nàng không thể quên ánh mắt nữ tử kia khi nhìn thấy phụ thân…
Kinh hỉ, kích động, còn có chần chờ và bi thống…
Nếu nàng chỉ đối với phụ thân như thế, có lẽ là người trước đây phụ thân quen, nhưng ánh mắt nàng nhìn mình cũng mang theo tình cảm phức tạp.
Cho nên Mộ Như Nguyệt nhận định, nữ nhân này nhất định quen biết hai cha con nàng…
----------------
“Thần Môn xảy ra chuyện gì?”
Vừa về đến Thần Môn, Mộ Như Nguyệt liền nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879385/chuong-1444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.