Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

Sắc mặt Tức Mặc Quy xám trắng nhưng vẫn cố gắng biện giải lần cuối: “Thiếu chủ, ngươi đúng là thiếu chủ Y gia, nhưng bây giờ lại làm bạn với nhân loại, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh ngươi cũng là một trong số những kẻ phản bội? Ta biết có một số việc thiếu chủ làm là thân bất do kỷ, là bị nhân loại che mắt, ngươi yên tâm, dù sao ngươi cũng là người giao nhân tộc, chúng ta tuyệt đối sẽ không xúc phạm ngươi, chỉ cần ngươi giết những nhân loại đó là có thể trở lại giao nhân tộc!”

Đúng vậy!

Hiện tại hắn chỉ nghĩ phải khiến mọi người tin rằng, thiếu chủ đơn thuần bị nhân loại che mắt, chỉ có như thế hắn mới có thể sống sót…

Lăng lão ngây ngẩn.

Hắn đã từng gặp người vô sỉ, lại chưa gặp ai vô sỉ tới mức này, làm hắn cũng không thể không bội phục…

“Nhân loại?” Y Tư cười châm chọc, “Theo ta, có một số nhân loại còn ưu tú hơn giao nhân không biết bao nhiêu lần, nữ nhân này là chủ nhân của ta, ta cam tâm tình nguyện nhận nàng là chủ, lúc trước nàng cứu ta khỏi tay một ma nhân, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ giúp ta báo thù rửa hận, ta đã thề cả đời trung thành với nàng, vĩnh viễn không thay đổi!”

“Chủ nhân?”

Hai chữ này rơi vào tai mọi người, khiến bọn họ có chút kinh ngạc.

Thần sắc lão tổ tông trầm xuống, lạnh lùng nhìn Tức Mặc Quy.

Ánh mắt mang theo hàn ý vô tận làm trong lòng Tức Mặc Quy lạnh xuống.

Hắn biết, lúc này, lão tổ tông tin lời Y Tư nói…

“Tiểu tử Y Tư, lại đây với lão phu!” lão tổ tông mặt mũi âm trầm, lạnh giọng nói, “Nhân loại, hắn là thiếu chủ Y gia, lão phu tin lời hắn nói, cũng tin là ngươi vô tội, nhưng dù sao hắn cũng là người thừa kế giao nhân tộc chúng ta, ngươi có thể khế ước với bất kì giao nhân nào, chỉ có hắn là không thể! Nếu không, chẳng phải là chắp tay dâng toàn bộ giao nhân tộc cho ngươi? Cho nên, ta ra lệnh cho ngươi lập tức giải trừ khế ước với hắn, bằng không đừng trách lão phu không khách khí!”

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Muốn ta giải trừ khế ước với hắn cũng không phải là không thể, có điều…”

Trong lòng Y Tư chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Hắn biết lần này Mộ Như Nguyệt đến giao nhân tộc là có mục đích, vì muốn chữa trị cho Vô Vong, chẳng lẽ nàng muốn dùng hắn làm điều kiện trao đổi?

Dù sao, nàng vì hắn đến cứu Lăng lão, hắn quả thật nợ nàng một ân tình, nếu dùng hắn làm điều kiện trao đổi cũng không có gì đáng chỉ trích.

Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Y Tư vẫn cảm thấy chua xót.

“Chỉ cần ngươi giải trừ khế ước với hắn, ngươi có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì!” lão tổ tông cao ngạo nhìn Mộ Như Nguyệt, nói.

Chỉ cần là nhân loại thì đều tham lam vô tình như nhau, nhân loại này cũng thế mà thôi…

Cũng muốn mượn việc này để đạt được mục đích của mình…

“Có điều…” Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, “Là chính hắn muốn rời đi!”

“Cái gì?”

Lão tổ tông sửng sốt, không hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chỉ cần hắn muốn rời đi, ta sẽ lập tức giải trừ khế ước với hắn, cho hắn tự do, nếu hắn không muốn, vậy mặc kệ ngươi là ai cũng không thể cướp hắn khỏi ta!”

Thân thể Y Tư cứng lại, đôi mắt xanh lam nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, tựa như không dám tin lời nàng vừa nói…

“Ngươi nói cái gì?” lão tổ tông phẫn nộ, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nói: “Ngươi đây là không để lão phu vào mắt?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.