Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn Vô Vong, hắn đã nhìn ra thực lực nam nhân này rất mạnh.

Lại không ngờ hắn đã mất toàn bộ ký ức.

Như vậy, dù thực lực có mạnh đến đâu chăng nữa thì cũng không cách nào phát huy hết lực lượng.

Loại người này, hắn căn bản không cần kiêng kị…

Bầu trời âm u thâm trầm, cuồng phong nổi lên, áo xám bay múa, lão giả từ trên không trung hạ xuống, mang theo lực lượng cường đại…

“Lão tổ tông!” Lăng lão biến sắc, vội vàng nói: “Tức Mặc Quy nói dối, là hắn hại tộc trưởng đại nhân, còn muốn đuổi giết thiếu chủ! Vị cô nương này vô tội!”

Bước chân lão tổ tông khựng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Lăng lão, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta thà tin tưởng tộc nhân của mình cũng sẽ không tin tưởng loại giao nhân làm bạn với nhân loại! Ngươi là nô bộc Y gia, lại trợ giúp nhân loại hại chết toàn bộ Y gia, món nợ này ta sẽ tính rõ ràng với các ngươi! Các ngươi thật sự cho rằng lão phu bế quan là có thể muốn làm gì thì làm sao? Loại phản đồ như ngươi không xứng làm người Y gia…”

“Lão tổ tông!”

Sắc mặt Lăng lão tái nhợt, trong mắt dần hiện lên tia tuyệt vọng.

Lão tổ tông anh minh uy vũ trong cảm nhận của hắn lại không phân biệt phải trái trắng đen mà tin mấy lời ma quỷ của Tức Mặc Quy…

“Lão phu cho các ngươi một cơ hội cuối, các ngươi tiến vào giao nhân tộc là có mục đích gì, nói không chừng lão phu sẽ cho các ngươi chết toàn thây!” Lão tổ tông quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, lạnh lùng nói.

Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi: “Ngươi là lão tổ tông giao nhân tộc mà không hỏi rõ ràng chân tướng sự tình, cứ nhận định như vậy sao?”

“Chân tướng?” Lão tổ tông mặt không biểu tình nói, “Lão phu nói rồi, lão phu chỉ tin tưởng tộc nhân của mình, ngươi cho rằng lão phu sẽ tin lời đám nhân loại hèn yếu các ngươi sao? Chân tướng sự tình đương nhiên giống như lời hắn nói, nhân loại to gan dám xâm nhập giao nhân tộc! Chuyện này, lão phu nhất định sẽ đòi lại công đạo cho toàn bộ giao nhân tộc!”

Thanh âm lão giả vừa dứt, mọi người từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, tiếng hô chấn vang khắp quảng trường…

“Giết bọn họ!”

“Giết những nhân loại đó, đòi lại công đạo cho tộc trưởng đã mất!”

“Vài tên nhân loại hèn nhát mà thôi, lại dám giết người của giao nhân tộc chúng ta! Đúng là to gan lớn mật, không giết bọn chúng thì sao có thể trấn an linh hồn tộc trưởng?”

“Những tên phản đồ liên hợp với nhân loại cũng không thể buông tha!”

Tức Mặc Quy nhếch môi đầy châm chọc, ánh mắt trào phúng nhìn Mộ Như Nguyệt…

“Nhân loại, bây giờ lão phu sẽ đại biểu cho toàn bộ giao nhân tộc, giải quyết các ngươi!”

Dứt lời, bầu trời sấm sét ầm ầm, cuồng phong mãnh liệt tựa hồ có thể phá hủy cả thiên hạ…

Thực lực của hắn đã cường đại đến mức làm người ta hít thở không thông, dù chỉ là một trận cuồng phong cũng đủ khiến mọi người sợ hãi…

“Tiểu Nguyệt, cẩn thận!”

Vô Vong theo bản năng vươn tay, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, bao bọc thân thể nàng, ấn chặt đầu nàng vào ngực mình.

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Cuồng phong càng lúc càng lớn, mang theo lực lượng phá hủy tất cả, toàn bộ quảng trường đều bị xốc lên, để lại một mảnh phế tích…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.