Editor: Tường An
Ánh mắt Ngọc Nhã lập tức trở nên sắc bén quét về phía Hải Vân.
“Ngươi tìm Tiêu Uyển làm gì?”
Hải Vân sửng sốt, nhíu mày nói: “Ta chỉ hỏi một câu mà thôi.”
“Nga.” Ngọc Nhã không để ý, lạnh lùng nói: “Nàng đã chết!”
Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra.
Bọn họ biết vì sao Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đến đây, nếu biết Tiêu Uyển đã chết, vậy…
Oanh!
Một cỗ khí thế cường đại khuếch tán, bao phủ khắp không trung.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng nhìn Ngọc Nhã, gằn từng chữ một: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngọc Nhã khẽ nhíu mày, liếc Mộ Như Nguyệt một cái, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngọc Nhã sư tỷ, bọn họ tới tìm Tiêu Uyển, không biết Tiêu Uyển nàng…”
“Hừ!” Ngọc Nhã hừ lạnh, “Ngươi là bằng hữu của Tiêu Uyển? Nàng ta ngu ngốc chọc phải một đám ma thú, bỏ mạng dưới móng vuốt ma thú rồi, ta vốn nể tình đồng môn muốn cứu nàng, đáng tiếc, nàng thà chết trong tay ma thú cũng không muốn ta cứu…”
Tĩnh…
Toàn bộ sơn cốc cực kì tĩnh lặng.
Bầu không khí có chút quỷ dị…
“Thật sao?” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Ngọc Nhã, khuôn mặt tràn ngập lãnh ý, “Nói! Tiêu Uyển rốt cuộc ở đâu!”
Sắc mặt Ngọc Nhã khẽ biến, phẫn nộ nói: “Ta nói nàng chết rồi, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, chúng ta đi, đừng nói nhiều với loại bệnh tâm thần này làm gì!”
Bất luận thế nào nàng cũng sẽ không nói sự thật Tiêu Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879289/chuong-1348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.