Editor: Tường An
Trúc Ngư Nhi thống khổ nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên nụ cười chua xót.
Lâm Nhược Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, lôi Trúc Ngư Nhi đi về phía trước...
Lúc này mọi người đều đi theo tiểu đồ đệ đi vào mật thất, thời điểm cửa mật thất mở ra, nam nhân tuấn lãng như thần liền xuất hiện trước mắt bọn họ...
"Là Vô Vong đại nhân."
Giờ khắc này, tất cả lão nhân Thần Môn đều trở nên kích động, lão lệ tung hoành nhìn nam nhân nằm im trên giường.
Dung mạo nam nhân vẫn hệt như năm đó, cao cao tại thượng, không giống phàm nhân, mặc dù lẳng lặng nằm trên giường nhưng vẫn mơ hồ thấy được bóng dáng tuyệt thế cường giả ngàn năm trước!
Trong lòng Thông Huyền ngũ vị tạp trần.
Thì ra Vô Vong đại nhân vẫn luôn ở trong Thần Môn, chưa bao giờ rời đi. Buồn cười là hắn lại hoàn toàn không biết gì cả...
"Vô Vong chủ nhân..."
Hỏa phượng ngơ ngác nhìn nam nhân trên giường, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Đã rất lâu rồi nàng không được nhìn thấy nam nhân này, không ngờ hiện tại còn có thể gặp lại...
Nghĩ đến đây, trong lòng Hỏa phượng chua xót.
Năm đó nàng cũng không ở bên cạnh Vô Vong nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...
"Chủ nhân, Vô Vong chủ nhân làm sao vậy?" Hỏa phượng tựa hồ nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi Mộ Như Nguyệt: "Tại sao hắn nằm im không nhúc nhích?"
Mộ Như Nguyệt không nói gì, lẳng lặng nhìn nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879215/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.