Editor: Tường An
"Cẩn thận." Dạ Vô Trần nhỏ giọng nói vào tai Mộ Như Nguyệt: "Đừng quên ta vẫn luôn ở cạnh nàng, nếu nàng có bất kì nguy hiểm gì, ta đều có thể đuổi qua trong nháy mắt."
"Vô Trần, ta sẽ không sao, chàng ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh trở về." Mộ Như Nguyệt tự tin nói.
Với thực lực của Tôn giả áo xám, nếu muốn động thủ với nàng thì không cần phải rời khỏi nơi này. Mà Dạ Vô Trần cũng phát hiện điểm này cho nên mới yên tâm để nàng đi theo hắn...
Quan trọng nhất là trong tay nàng còn giữ một con át chủ bài.
"Trở về?" Trần Nghị đắc ý cười nói: "Lần này nàng sẽ không trở về được, ha ha!"
Trần Nghị cho rằng Tôn giả áo xám tin lời hắn nói, muốn động thủ đối phó Mộ Như Nguyệt, vậy làm sao nàng còn có cơ hội trở về?
------------------
"Ngồi đi."
Trong phòng, Tôn giả áo xám chỉ vào vị trí trước mặt mình, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười nhàn nhạt.
"Ngươi có chuyện muốn nói với ta, đúng không?"
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Làm sao ngươi biết?"
"Ánh mắt ngươi đã bán đứng ngươi!" Tôn giả áo xám cười nói.
Hắn sống nhiều năm như vậy, kinh nghiệm nhìn người phong phú, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn liền biết nữ nhân này có việc tìm hắn.
Cho nên hắn mới cho nàng cơ hội này...
"Không sai, ta quả thật có việc tìm ngươi", Mộ Như Nguyệt giơ tay phải ra, một quyển sách đã ố vàng xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879145/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.