Editor: Tường An
Lão già này có biết xấu hổ hay không? Hắn bao nhiêu tuổi? Thế nhưng muốn một mình đấu với một nữ tử mới hơn hai mươi! Bất luận là thắng hay thua hắn đều mất hết mặt mũi...
Mộ Như Nguyệt cười, hai mắt cong cong nhưng trong mắt lại tràn ngập trào phúng.
"Ngươi khiêu chiến, ta có thể tiếp nhận."
"Quận chủ!"
Trong lòng mọi người kinh hãi, kinh ngạc nhìn dung nhan nữ tử tuyệt sắc.
"Vô Trần công tử, ngươi mau khuyên quận chủ đi, đừng để nàng nhất thời xúc động, tuy quận chủ đã đột phá thần vương trung cấp nhưng đối phương là thần hoàng a, chênh lệch không phải chỉ một chút." Vương Hải vội vàng quay đầu nói với Dạ Vô Trần.
Nhưng lúc này, Dạ Vô Trần lại mỉm cười nhìn nữ nhân mình yêu, đôi mắt tím tràn đầy tín nhiệm...
Vương Hải ngây dại, tại sao cho dù xảy ra chuyện gì, Vô Trần công tử đều tin tưởng nàng như vậy?
Giống như lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết, chỉ có một mình hắn nhàn nhạt nói một câu, nàng còn sống...
"Quận chủ, vậy lão phu thỉnh giáo."
Lão giả ôm quyền, khóe môi lại nở nụ cười lạnh, hắn phất ống tay áo, nhanh chóng tiến lên, nhìn dung nhan lạnh nhạt thản nhiên của nữ tử.
Ân Hoa cười nhạo một tiếng, trong lòng vô cùng khinh thường.
Nữ nhân này không phải bị choáng váng thì chính là quá mức tự tin! Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình! Một thần vương trung cấp sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879136/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.