Editor: Tường An
Nhân loại này thế nhưng không hề sợ nó!
Hắc long nheo đôi mắt tàn khốc, trong lòng vô cùng khó chịu, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh làm mặt đất chấn động vài cái...
"Trốn!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, giờ khắc này bọn họ không còn tâm tư nào quan tâm bảo bối trong lăng mộ nữa, mạng sống vẫn quan trọng nhất, lập tức bất chấp tất cả chạy trốn.
"Muốn trốn?"
Hắc long khặc khặc cười quái dị, tiếng cười đinh tai nhức óc làm màng tai bọn họ đau đớn muốn vỡ ra.
"Các ngươi cho rằng mình còn có thể trốn sao? Ta ở đây cô đơn lâu như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho con mồi ngay trước mặt?"
Phù!
Ngọn lửa cường đại phun ra, mấy người đứng phía trước lập tức bị ngọn lửa vây quanh.
Chẳng qua, ngọn lửa màu đen cũng không lập tức lấy mạng bọn họ mà từ thiêu cháy thân thể bọn họ...
Có thể tưởng tượng được đây là thống khổ cỡ nào?
Mấy người còn lại nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế trong ngọn lửa, đều nhịn không được rùng mình, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Hiển nhiên, giờ phút này, bất kì ai cũng không dám chạy trốn nữa!
"Nhân loại!" Hắc long nâng đầu, cao ngạo nhìn Mộ Như Nguyệt, âm lãnh nói: "Lá gan của ngươi rất lớn! Thời điểm ta đã từng đứng trên đỉnh cao, kẻ nào nhìn thấy ta mà không run lẩy bẩy? Chỉ có ngươi to gan lớn mật dám đối diện với ta!"
Điều này khiến nó có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879120/chuong-1177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.