Editor: Tường An
"Hừ!" Ân Hoa khinh thường hừ lạnh, " Văn công tử, lăng mộ này cực kì nguy hiểm, ngươi còn muốn bảo hộ nàng? Phỏng chừng tự thân còn khó bảo toàn nữa là, nhưng cũng không trách được người khác, ai bảo nàng la gan lớn, lẻ loi một mình tiến vào lăng mộ, cường đại như Lăng gia còn phải mang theo mấy cường giả thần vương!"
Mộ Như Nguyệt không nói gì, giống như chẳng nghe thấy mấy lời trào phúng của Ân Hoa, làm Ân Hoa có chút mất mặt.
"Chúng ta đi thôi." Lăng Thiên lạnh nhạt liếc Ân Hoa một cái, lạnh giọng nói.
"Vâng, Lăng thiếu gia." Ân Hoa cười khinh miệt.
Bây giờ cứ cuồng vọng đi, sau đó ngươi sẽ biết mình phạm sai lầm ngu xuẩn cỡ nào! Cuối cùng sẽ có ngày ngươi phải trả giá đắt vì sự cuồng vọng của mình!
Nghĩ đến đây, Ân Hoa không để ý đến Mộ Như Nguyệt nữa, nhanh chóng đi theo sau Lăng Thiên...
"Văn công tử, quận chủ, chúng ta cũng nhanh đuổi theo thôi, nếu đi chậm, sợ là bảo bối bên trong đều sẽ bị bọn họ cướp hết." Lúc nói lời này, ngữ khí Thu Mi có chút bất mãn.
Nếu Ân Hoa tìm một thế lực ngang bằng với tam đại thế lực đi cùng, có lẽ nàng sẽ không nói gì. Nhưng Lăng gia là ai? Mời hắn gia nhập lần thăm dò này, bọn họ còn có thể chiếm được bảo bối gì chứ?
"Từ từ." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Chúng ta không cần gấp gáp, nếu bọn họ muốn dò đường thay chúng ta, tại sao chúng ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879113/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.