Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

"Lăng mộ?" Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Gần đây ta cũng không có chuyện gì quá trọng yếu, một khi đã như vậy, ta sẽ cùng các ngươi đi một chuyến."

Trong mắt Văn Hạo và Thu Mi đều lộ vẻ vui mừng, lần này thám hiểm quá mức nguy hiểm, nếu như có nàng gia nhập tất nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều nguy cơ...

"Vậy chúng ta chờ quận chủ đại nhân." Văn Hạo đứng lên, khuôn mặt thư sinh văn nhược nở nụ cười nhàn nhạt: "Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Dứt lời, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Tiểu muội muội, hi vọng ngươi sẽ không làm tỷ tỷ ta thất vọng." Thu Mi cười duyên, vứt một mị nhãn cho Mộ Như Nguyệt, rồi nhanh chóng đi theo sau Văn Hạo.

"Lăng mộ?" Mộ Như Nguyệt cười cười, "Hi vọng lần này thám hiểm sẽ có nhiều thu hoạch, nhưng mà chờ lâu như vậy, Vô Trần còn chưa xuất quan, xem ra chỉ có thể đi một mình rồi..."

Nghĩ đến đây, nàng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong, tựa như có thể nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ tà mị kia....

-----------------------

Trong thánh điện cao quý, Trúc Ngư Nhi nhìn Thông Huyền đi từ ngoài điện vào, khẽ nhíu mày nói: "Thông Huyền trưởng lão, ngươi rốt cuộc đã trở lại, lần này Hải Uy không về cùng ngươi?"

"Ha ha", Thông Huyền cười to nói: "Ngư Nhi cô nương, ta ở bên ngoài phát hiện một thiên tài, đan dược nàng luyện đều có độ dung hợp và độ hóa nguyên trăm phần trăm, không khác lắm so với Vô Vong đại nhân, cho nên ta để Hải Uy đi theo học hỏi nàng, tin tưởng không bao lâu nữa hắn sẽ có tiến bộ vượt bậc."

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Trúc Ngư Nhi nháy mắt trầm xuống, "Độ dung hợp và độ hóa nguyên đều đặt trăm phần trăm?"

"Đúng vậy!" Thông Huyền cười đắc ý nói: "Ta sẽ giao hảo với nàng trước, sau đó tìm mọi cách để nàng gia nhập Thần Môn chúng ta!"

Giờ khắc này, nội tâm Trúc Ngư Nhi đột nhiên chấn động, nàng đè nén nội tâm run rẩy, khẽ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng, Ngư Nhi cô nương." Thông Huyền ôm quyền, cáo từ lui xuống.

Thời khắc hắn vừa bước ra khỏi cửa, Trúc Ngư Nhi đột nhiên mở to mắt, xẹt qua tia sắc bén: "Độ dung hợp và độ hóa nguyên đều đạt trăm phần trăm? Ngoại trừ huyết mạch của hắn, còn ai có thể có thiên phú cường đại như vậy? Trúc Ngư Nhi ta thà giết nhầm một vạn cũng tuyệt đối không bỏ sót một cái! Cho nên, mặc kệ nàng có phải là nữ nhi của hắn hay không ta đều không thể để nàng tồn tại, chỉ khi nàng chết, Vô Vong mới có thể vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ta..."

Nhắc tới nam nhân mình yêu, thần sắc Trúc Ngư Nhi trở nên ôn hòa, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, đứng dậy đi ra cửa thánh điện.

------------------

Về phía Thông Huyền, sau khi ra khỏi điện, hắn bỗng dừng chân, nhíu mày nghi hoặc: "Không biết vì sao lúc ta nhắc tới năng lực của Mộ cô nương, thần sắc Ngư Nhi cô nương có chút kì quái."

Nếu như không nhìn lầm, trong khoảnh khắc đó, trong mắt nàng lộ tia kinh hoảng, mà không có chút vui sướng nào khi phát hiện thiên tài...

Tại sao chứ?

Không phải Ngư Nhi cô nương muốn giúp Vô Vong đại nhân phát dương quang đại Thần Môn hay sao? Vậy tại sao khi phát hiện thiên tài lại có biểu tình đó.

Hắn thật sự không nghĩ ra.

Thông Huyền thở dài một tiếng, lắc lắc đầu đi ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi thánh điện...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.