"Rất đơn giản", Mộ Như Nguyệt nhếch môi, nhàn nhạt nói, "Sau khi đến Thần sơn, nàng liền một mình rời đi, mặc cho chúng ta đuổi theo thế nào cũng không kịp, chẳng qua, lần này vận khí chúng ta cũng không tệ lắm, không gặp phải ma thú cường đại gì, cho nên mới có thể bình an trở về."
Ngụ ý, nếu các nàng ngoài ý muốn gặp phải ma thú cường đại thì chính là bị Tiêu Vũ hại chết...
Thiên Diệp muốn nói lại thôi, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Mộ Như Nguyệt, nàng liền nuốt hết mấy lời muốn nói xuống, căm hận trừng mắt Tiêu Vũ.
"Không, không phải như vậy!"
Cảm nhận được những ánh mắt trào phúng khinh bỉ xung quanh, Tiêu Vũ run lên, thì thào lẩm bẩm.
Nhưng hiện tại nàng nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói là mình muốn hại Thiên Diệp sao? Bất luận thế nào cũng không thể nói ra chuyện này.
"Không ngờ Tiêu Vũ sư tỷ lại là người như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!"
"Có lẽ là có người muốn hãm hại sư tỷ?"
"Hãm hại nàng, sao có thể? Không phải sư tỷ nói các nàng bị đàn ma thú vây công sao? Đánh chết ta cũng không tin mấy người bọn họ có thể thoát khỏi công kích của đàn ma thú! Vậy cũng chỉ còn một khả năng, sư tỷ bỏ lại các nàng, muốn các nàng tự sinh tự diệt trong Thần sơn, nơi đó vô cùng hung hiểm, không có cường giả thần vương hộ tống, cản bản là đi tìm chết! Rồi sau đó nàng cho rằng bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879060/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.