"Ta đã nói ta không kém như vậy, nếu ta chết chẳng phải là cho mấy tên hỗn đản kia có cơ hội?"
Khóe mắt Mộ Như Nguyệt co giật, hỏi: "Cái địa hỏa thần kiếm này chàng lấy đâu ra?"
"Nhặt được trên đường tới tìm nàng."
Nhặt?
Mộ Như Nguyệt đen mặt, hận không thể đá hắn một cước.
Địa hỏa thần kiếm chính là thần khí, vậy mà hắn lại bâng quơ một câu, nhặt được trên đường? Nếu có thể tùy tiện nhặt được thần khí như vậy, phỏng chừng rất nhiều người đều đổi sang nghề nhặt thần khí đi.
Oanh!
Lúc này, bên Tiểu Đằng cũng sắp giải quyết xong, nó vung đuôi một cái, đám ma thú đang chạy như điên đến liền bị nó hất văng ra ngoài, ngã thất điên bát đảo.
Bột phấn trên người Thiên Diệp cũng dần tan đi, đám ma thú hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Tiểu Đằng ở phía trước, liền vội vàng bỏ chạy thục mạng, bụi mù cuồn cuộn, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
"Tê tê!"
Tiểu Đằng bò nhanh tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, thè lưỡi, chớp chớp mắt mấy cái.
"Ngươi nói, ngươi muốn tiến vào trạng thái ngủ say?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi.
"Tê tê!"
Tiểu Đằng vội vàng gật đầu.
Hôm nay ăn nhiều quá làm lực lượng trong cơ thể nó tăng lên không ngừng, hiện tại nó cần tiến vào trạng thái ngủ say để tiêu hóa lực lượng, chờ đến khi thức tỉnh sẽ tăng lên một bậc...
Mộ Như Nguyệt vuốt ve đầu nó, nói: "Vậy ngươi trở về ngủ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879057/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.