Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn theo bóng dáng cao ngạo của Thiên Diệp, đáy lòng khinh thường nhưng cuối cùng cũng không nói gì...
Trong Thần sơn, cây cối um tùm, ẩn giấu từng luồng hơi thở cường đại...
Lúc này, Tiêu Vũ không đi đằng trước mà đi theo phía sau bọn họ, khóe môi gợi lên nụ cười âm hiểm, không biết đang tính kế cái gì...
"Ân?"
Mộ Như Nguyệt đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn gói thuốc bột Tiêu Vũ vừa lấy ra.
"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
"Ngươi..."
Tiêu Vũ biến sắc, tay cầm gói thuốc khẽ run lên, suýt nữa làm rơi bột phấn xuống đất.
"Là bột phấn dẫn thú!"
Thiên Diệp biến sắc, nói: "Loại bột phấn này sẽ dẫn một đám ma thú đến chỗ chúng ta, nếu bị chúng vây công tuyệt đối không thể sống sót, Tiêu Vũ, ngươi dám bất chấp quy định của học viện, động thủ với đệ tử tham gia khảo thí, ngươi không sợ học viện trách tội sao?"
"Ha ha", Tiêu Vũ cười to, chớp chớp mắt, nói: "Ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể quan tâm các ngươi sống chết ra sao? Học viện cũng không quy định ta phải hi sinh tính mạng để bảo vệ các ngươi, nói vậy Liễu Diệp đại nhân vẫn có thể thông cảm cho ta, đúng không?"
Thiên Diệp tức run người, phẫn nộ nói: "Tiêu Vũ, chuyện ta làm mình ta chịu! Đây là thù hận giữa chúng ta, tại sao muốn liên lụy đến người khác? Ngươi muốn trả thù thì cứ tìm ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879053/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.