Mộ Như Nguyệt mới rời khỏi Thần Sơn cách đây vài ngày mà thôi, chỉ khác là lần trước ở bên ngoài núi, còn nhiệm vụ lần này phải vào sâu bên trong núi...
Lúc này trên Thần sơn, một thân ảnh nhỏ xinh chợt lóe, đi về phía trước với tốc độ nhanh như chớp.
Nàng cho rằng, với tốc độ này, người phía sau căn bản không thể đuổi kịp.
Nhưng chờ đến khi nàng đắc ý quay đầu lại, nháy mắt liền hoảng sợ...
Chỉ thấy Mộ Như Nguyệt thong thả đi phía sau nàng, không gần không xa, vẫn luôn duy trì khoảng cách năm bước, thậm chí còn không hề thở dốc.
Ba người khác cũng đi theo phía sau, không hề bị nàng bỏ lại, thấy vậy, Tiêu Vũ kinh ngạc không khép miệng được, ngẩn ngơ nói: "Ngươi... các ngươi làm sao có thể?"
Mộ Như Nguyệt hơi nhướng mày: "Có vấn đề gì sao?"
Có vấn đề? Sao có thể có vấn đề! Nếu nàng thừa nhận có vấn đề, không phải chứng minh mình muốn bỏ lại các nàng ở chỗ này sao?
"Không có, nếu các ngươi đã đuổi kịp, vậy chúng tiếp tục xuất phát đi."
Tiêu Vũ hồi phục tinh thần, ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Nàng làm sao biết được, Mộ Như Nguyệt là đan dược sư, muốn tăng tốc độ quả thật quá dễ. Còn Y Liên và Lisa đã từng học công pháp tăng tốc độ, đương nhiên không cần phải nói.
Chỉ có Thiên Diệp dựa vào ý chí nghị lực cố gắng chống đỡ.
Vì vậy, so với những người khác, nàng đã mệt đến mức suýt không đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879051/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.