Trong bóng tối vô tận, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể mình rơi xuống với tốc rất nhanh, "phịch" một tiếng, nàng đè lên một thân thể mềm như bông, sau đó một tiếng rên từ phía dưới truyền đến.
Nàng vội vàng đứng dậy, mượn ánh sáng yếu ớt trong động nhìn nam nhân tuấn mỹ phía dưới, khẩn trương nói: "Vô Trần, chàng không sao chứ?"
Dạ Vô Trần nhíu chặt mày, dung nhan tái nhợt làm trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
"Vô Trần, không phải chàng thật sự bị ta đè bị thương đấy chứ?"
Dạ Vô Trần chậm rãi cong khóe môi, tươi cười tà mị, đôi mắt tím ẩn chứa tia sáng âm hiểm: "Nàng hôn ta một cái, ta liền không sao."
"Dạ Vô Trần!"
Mộ Như Nguyệt đen mặt, hận không thể đấm một cái vào ngực hắn, lại thấy trên mặt hắn đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ra tay...
Đột nhiên, một cánh tay lôi kéo, thân thể nàng ngã về phía nam nhân, còn chưa kịp phản ứng đã bị hằn đè dưới thân.
"Từ sau khi nàng đi luyện ngục, chúng ta vẫn luôn không có thời gian ở cùng nhau, hiện tại đúng lúc không có ai ở đây, hay là..."
Nam nhân khẽ nheo mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc dưới thân, nụ cười trên môi càng thêm tà mị.
Cách một lớp quần áo, đầu ngón tay thon dài mơn trớn da thịt nàng, môi chậm rãi hạ xuống...
Giờ khắc này, hai người đều cảm nhận rõ ràng hô hấp của đối phương.
Nhưng đúng lúc này, một luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879031/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.