Chương trước
Chương sau
Trong bóng tối vô tận, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể mình rơi xuống với tốc rất nhanh, "phịch" một tiếng, nàng đè lên một thân thể mềm như bông, sau đó một tiếng rên từ phía dưới truyền đến.

Nàng vội vàng đứng dậy, mượn ánh sáng yếu ớt trong động nhìn nam nhân tuấn mỹ phía dưới, khẩn trương nói: "Vô Trần, chàng không sao chứ?"

Dạ Vô Trần nhíu chặt mày, dung nhan tái nhợt làm trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

"Vô Trần, không phải chàng thật sự bị ta đè bị thương đấy chứ?"

Dạ Vô Trần chậm rãi cong khóe môi, tươi cười tà mị, đôi mắt tím ẩn chứa tia sáng âm hiểm: "Nàng hôn ta một cái, ta liền không sao."

"Dạ Vô Trần!"

Mộ Như Nguyệt đen mặt, hận không thể đấm một cái vào ngực hắn, lại thấy trên mặt hắn đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ra tay...

Đột nhiên, một cánh tay lôi kéo, thân thể nàng ngã về phía nam nhân, còn chưa kịp phản ứng đã bị hằn đè dưới thân.

"Từ sau khi nàng đi luyện ngục, chúng ta vẫn luôn không có thời gian ở cùng nhau, hiện tại đúng lúc không có ai ở đây, hay là..."

Nam nhân khẽ nheo mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc dưới thân, nụ cười trên môi càng thêm tà mị.

Cách một lớp quần áo, đầu ngón tay thon dài mơn trớn da thịt nàng, môi chậm rãi hạ xuống...

Giờ khắc này, hai người đều cảm nhận rõ ràng hô hấp của đối phương.

Nhưng đúng lúc này, một luồng bạch quang chiếu sáng khắp sơn động, sau đó một quả trứng ma thú nhanh như chớp vọt vào lòng Mộ Như Nguyệt, phát ra tiếng ong ong.

"Cút!"

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, phất tay quăng trứng ma thú ra, dung nhan tuấn mỹ vừa xanh vừa đen, ánh mắt âm trầm mang theo cuồng phong mãnh liệt.

Bất cứ ai trong lúc thân thiết với thê tử mà bị người khác, à không, bị một quả trứng quấy rầy cũng sẽ không có sắc mặt tốt...

Quả trứng thật ủy khuất, không biết tại sao con người này lại không cho phép nó tới gần, nó chỉ cảm thấy trên người nữ nhân kia có hơi thở làm nó muốn thân cận thôi mà....

"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt giơ tay đẩy Dạ Vô Trần ra, sửa sang lại y phục, nói, "Cũng không biết bọn Hỏa phượng và Lâm Như Toa rơi xuống chỗ nào, hiện tại chúng ta đi xem nơi này rốt cuộc là nơi này trước đã!"

Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy có thứ gì đó lôi kéo nàng, làm nàng rất muốn tìm hiểu đến cùng....

Quả trứng khẽ lay động, bay về hướng phía trong sơn động.

"Vô Trần, chúng ta đi."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nhìn chằm chằm về hướng quả trứng bay đi...

"Không biết có phải ảo giác hay không, ta cảm nhận được nơi đó có thứ gì đó đang kêu gọi ta..."

Dạ Vô Trần nhìn nữ tử bên cạnh, cũng không lên tiếng, dung nhan tuấn mỹ lại nở nụ cười ôn nhu tà mị...

Hai người đi theo quả trứng, càng đi luồng bạch quang kia càng sáng ngời, tựa như xua đi một tầng sương mù.

"Ân, đó là..."

Bỗng nhiên, một tia sáng màu vàng chiếu ra, nàng theo bản năng che mắt lại, một lúc sau thích ứng với ánh sáng này thì mới từ từ mở mắt ra...

Vừa nhìn, con ngươi nàng co rụt lại, nhìn chằm chằm gốc cây tỏa ra ánh sáng lóa mắt phía trước...

"Đây là, hoàng kim thánh thụ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.