Lâm Như Toa cảm kích nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười nói: "Mộ cô nương, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chỉ sợ ta đã ở trong đám người ngã xuống kia rồi..."
"Hừ!"
Hoàng Ngọc hừ lạnh, khóe môi nở nụ cười ưu nhã cao quý, thần sắc cao ngạo.
"Bất quá là trùng hợp thôi, hoặc là, nàng tham sống sợ chết không dám xông lên, Lâm Như Toa, cũng chỉ có ngươi mới tin tưởng nàng nhìn ra nguy hiểm tiềm tàng trong linh thạch."
Hỏa phượng biến sắc, ánh mắt âm trầm lập lòe hai ngọn lửa.
Nhưng thời điểm nàng muốn giáo huấn Hoàng Ngọc, bên tai truyền đến thanh âm đạm mạc của nữ tử: "Đúng là ta không nhận ra nguy cơ trong linh thạch, nhưng ta lại biết kiến thức cơ bản."
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt quét mắt nhìn Hoàng Ngọc, khóe môi khẽ cong.
"Một đống linh thạch sơ cấp đặt ngay giữa đường, có thể bình thường sao?"
Sắc mặt Hoàng Ngọc nháy mắt trầm xuống, nữ nhân này dám nói nàng không có kiến thức?
"Ngọc Nhi", Vân Cẩn cau mày, chặn lại lời Hoàng Ngọc sắp nói, ánh mắt khác thường đảo qua Mộ Như Nguyệt, sau đó thu hồi tầm mắt, không nóng không lạnh mở miệng: "Chúng ta đi thôi..."
Trải qua nguy cơ lần này, số người đã giảm đi phân nửa, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người đối với trứng ma thú...
Chẳng qua, mọi người đều cẩn thận hơn, không dám chủ quan nữa.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng rống to làm mọi người chấn động, bọn họ lập tức ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1879027/chuong-1084.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.