"Vâng."
Lữ Dương cung kính đáp, ánh mắt lại liếc về phía tiểu công chúa.
Hắn không hề quên, chính nữ nhân này hại chủ nhân suýt nữa mất mạng...
Hai chân tiểu công chúa mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng.
Nàng vốn dĩ muốn nhìn gia gia giết nữ nhân này, nhưng không ngờ cuối cùng lại chứng kiến cảnh tượng gia gia bị nữ nhân này giết chết....
Mấy năm nay, nàng luôn ỷ vào thế lực của gia gia mà tác oai tác quái, bây giờ hậu thuẫn đã mất, bầu trời của nàng cũng sụp đổ...
Buồn cười là, hiện tại tiểu công chúa bi thương không phải vì gia gia luôn sủng ái nàng đã chết, nàng sợ hãi vì gia gia chết, nàng cũng không còn chỗ dựa...
"Mặc Khê, nơi này giao cho Lữ Dương là được, ngươi có muốn cùng ta rời đi không?" Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, khẽ cười nói.
Mặc Khê gật gật đầu, nở nụ cười sáng lạn, mắt sáng như sao nhìn Mộ Như Nguyệt: "Như Nguyệt đi đâu ta theo đó, nói nào có Như Nguyệt, nơi đó mới là ngôi nhà thứ hai của ta..."
"Được, vậy chúng ta về nhà thôi."
Một chữ "nhà" là Mặc Khê ngẩn ra, nụ cười trên môi càng thêm tươi sáng.
Đúng vậy, bọn họ về nhà...
"Phượng Kinh Thiên, bây giờ ngươi tính đi đâu?"
Ra khỏi biển lửa luyện ngục, Mộ Như Nguyệt dừng chân, mang Phượng Kinh Thiên từ trong đan thư ra, cười nhạt, hỏi.
"Hiện tại, thân thể của ngươi đã bị hủy, nếu muốn cùng ta rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878999/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.