Chương trước
Chương sau
"Vâng."

Lữ Dương cung kính đáp, ánh mắt lại liếc về phía tiểu công chúa.

Hắn không hề quên, chính nữ nhân này hại chủ nhân suýt nữa mất mạng...

Hai chân tiểu công chúa mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng.

Nàng vốn dĩ muốn nhìn gia gia giết nữ nhân này, nhưng không ngờ cuối cùng lại chứng kiến cảnh tượng gia gia bị nữ nhân này giết chết....

Mấy năm nay, nàng luôn ỷ vào thế lực của gia gia mà tác oai tác quái, bây giờ hậu thuẫn đã mất, bầu trời của nàng cũng sụp đổ...

Buồn cười là, hiện tại tiểu công chúa bi thương không phải vì gia gia luôn sủng ái nàng đã chết, nàng sợ hãi vì gia gia chết, nàng cũng không còn chỗ dựa...

"Mặc Khê, nơi này giao cho Lữ Dương là được, ngươi có muốn cùng ta rời đi không?" Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, khẽ cười nói.

Mặc Khê gật gật đầu, nở nụ cười sáng lạn, mắt sáng như sao nhìn Mộ Như Nguyệt: "Như Nguyệt đi đâu ta theo đó, nói nào có Như Nguyệt, nơi đó mới là ngôi nhà thứ hai của ta..."

"Được, vậy chúng ta về nhà thôi."

Một chữ "nhà" là Mặc Khê ngẩn ra, nụ cười trên môi càng thêm tươi sáng.

Đúng vậy, bọn họ về nhà...

"Phượng Kinh Thiên, bây giờ ngươi tính đi đâu?"

Ra khỏi biển lửa luyện ngục, Mộ Như Nguyệt dừng chân, mang Phượng Kinh Thiên từ trong đan thư ra, cười nhạt, hỏi.

"Hiện tại, thân thể của ngươi đã bị hủy, nếu muốn cùng ta rời khỏi nơi này thì cứ ngốc trong đan thư đi, khi nào tìm được thân thể thích hợp thì có thể giúp linh hồn ngươi đoạt xác trọng sinh."

Sau khi chết, linh hồn có thể tồn tại ở đại lục một thời gian, chỉ cần tìm được thân thể thích hợp thì có thể đoạt xác trọng sinh, nếu vượt qua khoảng thời gian này thì chỉ có hai kết cục, một là xuống địa ngục, hai là hồn phi phách tán.

Địa ngục khác với 18 tầng luyện ngục, 18 tầng luyện ngục chỉ là nơi thí nghiệm được kiến tạo mô phỏng theo địa ngục mà thôi, địa ngục mới là nơi khủng bố chân chính, có vô số cường giả.

"Ta ở lại nơi này", Phượng Kinh Thiên nhìn Mộ Như Nguyệt chăm chú, dung nhan yêu nghiệt nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, "Nữ nhân, ta muốn giúp ngươi, ở lại đây là phương pháp tốt nhất, ta tuyệt đối sẽ không ngốc trong đan thư, càng sẽ không sống dựa vào sự che chở của ngươi."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta đã đoán được quyết định của ngươi cho nên bất luận thế nào, ta đều ủng hộ ngươi."

Hắn là một nam nhân, đặc biệt, hắn còn là một nam nhân không cam lòng nhu nhược núp sau lưng người khác.

Cho nên, hắn làm sao có thể sống dưới sự che chở của một nữ nhân? Hắn thà ở lại luyện ngục, nâng cao thực lực của mình, rồi sau đó ra ngoài tìm nàng...

"Mặc Khê, chúng ta đi."

Mộ Như Nguyệt nhìn Phượng Kinh Thiên lần cuối, xoay người đi về phía trước, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Phượng Kinh Thiên...

Có điều, sau khi bạch y nữ tử biến mất, Phượng Kinh Thiên vẫn không thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn theo hướng nàng rời đi...

Thật lâu sau hắn mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi về một hướng khác...

Hồng y tung bay trong gió, dung nhan yêu nghiệt dưới ánh mặt trời càng thêm kiên định...

Lần sau gặp lại, hắn... nhất định sẽ để nàng nhìn thấy một Phượng Kinh Thiên hoàn toàn mới, có tư cách đứng phía sau nàng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.