Chương trước
Chương sau
Lãnh Nguyên hoàn toàn bị dọa choáng váng, mấy người này đúng là quá ngu ngốc, còn muốn đuổi bọn họ đi? Không thấy sắc mặt lão giả vô thượng kia đang ngày càng khó coi sao?

Nghĩ đến đây, hắn lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với mấy tên ngu ngốc kia, sợ bị liên lụy...

"Đúng là một đám ngu ngốc!" Lữ Dương hừ lạnh, "Chỉ dựa vào đám các ngươi mà cũng dám càn rỡ trước mặt Lữ gia ta, muốn chết!"

Oanh!

Khí thế cường đại từ trên người Lữ Dương tản ra, đánh vào ngực đám người xung quanh. Bọn thị vệ còn chưa kịp động tới Mộ Như Nguyệt thì đã bị đánh bay ra ngoài...

"Vô thượng!" Thẩm Mặc hung hăng hít sâu một hơi, "Cảnh giới vô thượng!"

Lão giả này lại ở cảnh giới vô thượng...

"Vô thượng?" Lãnh Vân ngẩn ra, sắc mặt càng thêm khó coi, thời khắc mấu chốt lại xuất hiện một cường giả vô thượng, không biết lão nhân này rốt cuộc là ai.

"Tiền bối", hắn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, ôm quyền nói, "Không biết tiền bối và đế quốc chúng ta rốt cuộc có ân oán gì, tại sao muốn ngăn cản Thẩm Mặc đại sư chữa bệnh cho phụ hoàng?"

Lữ Dương cười lạnh: "Chúng ta không hại hắn mà là đang giúp hắn, sau khi ăn đan dược này vào, hắn sẽ lập tức trở thành con rối của các ngươi, rồi chậm rãi chết đi!"

Lữ Dương là một đan dược sư thiên giai cao cấp, đương nhiên biết Tử linh đan là loại đan dược gì, thật không biết hoàng đế có bị ngốc hay không, người khác muốn cứu hắn, hắn lại cho là đang hại hắn.

Sắc mặt Lãnh Vân càng thêm khó coi: "Tiền bối đừng ngậm máu phun người, vu oan cho Thẩm Mặc đại sư!"

"Tốt!" Lữ Dương lạnh lùng nhìn Thẩm Mặc, "Ngươi ăn Tử linh đan đi, nếu ngươi dám ăn, ta cam nguyện thần phục ngươi! Còn tính mạng tên hoàng đế này, chủ nhân của ta hoàn toàn có thể cứu, đúng không, chủ nhân?"

Lữ Dương mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, nịnh nọt nói.

Chủ nhân?

Nghe hắn xưng hô như vậy, trong lòng mọi người đều chấn động.

Đường đường là cường giả vô thượng, thế mà lại xưng nàng là chủ nhân? Chắc không phải lỗ tai bọn họ có vấn đề nên nghe lầm chứ?

Thẩm Mặc bình tĩnh nói: "Nếu nàng thất bại thì sao?"

"Nếu nàng thất bại, Lữ Dương ta cam nguyện giao cái mạng này cho ngươi!" Lữ Dương nhướng mày nhìn Lãnh hoàng, "Tiểu tử, nếu ngươi chết thì đã có một cường giả vô thượng như ta chôn cùng, ngươi cũng thật vinh quang."

Tim Lãnh hoàng run lên, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Không phải bởi vì sau khi chết có Lữ Dương chôn cùng, mà là không ngờ hắn... lại đặt cược như vậy, chẳng lẽ Tử linh đan thật sự có vấn đề?

Lãnh hoàng có thể không tin lời Lãnh Diễm nhưng không thể không tin một cường giả vô thượng. Dựa vào thực lực của hắn, muốn giết mình là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải làm điều thừa?

"Ngươi là một linh nguyên mà có thể luyện chế đan dược thiên giai cao cấp đã làm ta rất bội phục", Lữ Dương nhìn về phía Thẩm Mặc, cười lạnh nói, "Đáng tiếc ngươi đắc tội người không nên đắc tội, lão giả hỏa, hiện tại ngươi lập tức ăn Tử linh đan cho ta, nếu không xảy ra bất kì sự cố gì, Lữ Dương ta cam nguyện từ nay về sau mặc ngươi sai khiến!"

Thẩm Mặc tái mặt, thần sắc do dự.

Là người luyện chế ra Tử linh đan, hắn đương nhiên biết rõ công hiệu của đan dược này, sau khi ăn vào, sẽ hoàn toàn trở thành một tên ngốc chỉ biết nghe mệnh lệnh người khác!

"Thế nào? Không dám sao?" Lữ Dương lạnh lùng nói, "Không phải ngươi luôn miệng nói chúng ta vu oan ngươi à? Bây giờ ngươi có thể tự chứng minh bản thân trong sạch! Lấy trong sạch của ngươi ra cho chúng ta xem!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.