Ánh mắt Lãnh Diễm phức tạp nhìn nữ tử trước mặt, đáy mắt lạnh lẽo xẹt qua một tia sáng khác thường, rồi sau đó dần trở nên kiên định, bình tĩnh nói: "Ta lại nợ ngươi một ân tình..."
Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, nhếch môi nói: "Là các ngươi liều mạng bảo hộ ta."
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.
Ân Linh cắn cắn môi, chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.
Giờ phút này, nàng rốt cuộc hiểu được nữ nhân này.
Lần đầu tiên, nàng cứu bọn họ không phải vì lòng tốt mà chỉ không muốn mất đi người dẫn đường thôi, còn lần này là bởi vì bọn họ liều chết bảo hộ nàng.
Cho nên nàng cũng nguyện ý bất chấp tính mạng để cứu giúp.
"Mộ cô nương", Ân Phong cười nói, "Cũng sắp ra khỏi rừng luyện ngục rồi, không biết lần sau có còn cơ hội gặp lại hay không."
"Sẽ", Mộ Như Nguyệt thu lại ý cười, ánh mắt kiên định, "Từ khi các ngươi bảo hộ ta, các ngươi chính là người ta có thể tín nhiệm, cho nên sau này nhất định sẽ còn gặp lại."
Lãnh Diễm không nói gì, gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình, chỉ bình tĩnh nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Đội trưởng, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi." Ân Phong quay đầu nhìn về phía Lãnh Diễm, cười nói.
"Ân." Lãnh Diễm gật đầu, thanh âm khàn khàn, "Đi thôi, chúng ta tiếp tục xuất phát."
"Vâng, đội trưởng."
------------------
Sau khi rời khỏi rừng luyện ngục, lọt vào mắt mọi người là một tòa thành cổ, trên cửa thành có ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878973/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.