Chương trước
Chương sau
Một mảnh rừng luyện ngục ảnh lửa đỏ rực.

Lúc này, rừng luyện ngục tràn ngập hơi thở quỷ dị, tiểu đội lính đánh thuê vốn đang đi thì đột nhiên dừng chân, ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía trước.

"Cẩn thận, nơi này tương đối nhiều bẫy rập, Mộ cô nương, lần đầu tiên ngươi đến nơi này hẳn là không rõ điều này, ngươi cứ đi theo chúng ta là được." Ân Phong thân thiện cười nói với Mộ Như Nguyệt.

Nói thật, Mộ Như Nguyệt cũng có hảo cảm với tiểu đội lính đánh thuê này, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ cười nhạt sau đó dời mắt nhìn về phía rừng rậm phía trước.

Đột nhiên, một mũi tên lửa xẹt qua không trung, bắn về phía mọi người.

"Cẩn thận!"

Một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Mộ Như Nguyệt, đến lúc nàng hồi phục tinh thần, một cánh tay đã túm chặt tay nàng, kéo nàng sang một bên.

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, khó hiểu quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

"Xin lỗi", Lãnh Diễm buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói, "Ta quên mất thực lực của ngươi."

Thực lực nữ nhân này cường đại như thế, căn bản không cần hắn ra tay cứu giúp...

"Ân, đó là..."

Đột nhiên, ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn vào trái cây đỏ tươi cách đó không xa, trong lòng mừng như điên: "Long viêm quả?"

Đây chính là Long viêm quả để luyện chế đan dược thần giai!

Ai ai cũng biết, sở dĩ không luyện chế ra được đan dược thần giai, nguyên nhân chủ yếu là vì dược liệu luyện chế rất khó tìm, không ngờ ở trong rừng luyện ngục lại phát hiện một bảo vật như thế.

Thân thể Mộ Như Nguyệt chợt lóe, bay về phía Long viêm quả, thời khắc này, xung quanh Long viêm quả bỗng sinh ra khí thế cường đại.

Nhưng khi chúng cảm nhận được hơi thở trên người Mộ Như Nguyệt thì lập tức thu liễm khí thế, giống như chưa có chuyện gì xảy ra...

"Không ngờ lại có thể tìm được Long viêm quả nhanh như vậy."

Mộ Như Nguyệt hái Long viêm quả xuống, nở nụ cười nhàn nhạt, lần này quả thật không uổng công đi vào rừng luyện ngục một chuyến...

"Tiểu cô nương, không biết ngươi có thể cho ta Hỏa văn quả này không?"

Đúng lúc này, một thanh âm già nua từ phía sau truyền đến.

Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, trong nháy mắt, trên không trung dần hiện ra một bóng người, bạch y như tuyết, tiên phong đạo cốt.

Có điều, sau khi nghe câu nói của hắn, Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày.

Hỏa văn quả đúng là rất giống Long viêm quả, nhưng độ trân quý của 2 loại quả này thì chênh lệch rất lớn...

Ngộ nhận Long viêm quả thành Hỏa văn quả, có thể thấy được, trình độ luyện đan của lão nhân này không cao.

"Xin lỗi, ta không thể cho ngươi."

Ngữ khí Mộ Như Nguyệt đạm mạc, tựa hồ cũng không để chuyện này trong lòng.

Lão giả mỉm cười nói: "Tiểu cô nương, Hỏa văn quả này là dược liệu luyện chế đan dược thiên giai cao cấp, đối với ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, nếu có thể, ta sẽ dùng một viên Tử nguyên đan thiên giai cao cấp để trao đổi, không biết ý ngươi thế nào?"

"Nếu như..." thanh âm Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, "Ta không muốn trao đổi thì sao?"

Thấy nàng không nghe lời khuyên bảo của mình, sắc mặt lão giả trầm xuống: "Tiểu cô nương, ta dùng Tử nguyên đan để đổi lấy Hỏa văn quả của ngươi là đã chịu thiệt rồi, nếu không phải hiện tại ta cần Hỏa văn quả này để luyện chế đan dược thì ta cũng sẽ không chịu thiệt như thế, cho nên ta xin khuyên ngươi một câu, biết thời biết thế thì tốt, nếu không, cả hai thứ đều không có!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.