"Tô Sương, ta vốn không muốn đối phó ngươi, dù sao người làm sai là mẫu thân ngươi, không liên quan gì đến ngươi, đáng tiếc, ngươi không biết quý trọng cơ hội này." Thư Ninh khẽ nâng mắt, ngữ khí đạm mạc, bình tĩnh nói.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Nhìn nữ tử từ từ đi về phía mình, Tô Sương rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, nôn nóng la lớn: "Cha, cứu ta!"
Nhưng Tố Chấn trước nay vẫn luôn yêu thương nàng, giờ phút này lại không ra tay ngăn cản, trong mắt hàm chứa áy náy và hối hận xen lẫn tia đau đớn...
Thì ra nữ nhân hắn yêu bao nhiêu năm nay lại là lang hổ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Sự ôn nhu thiện lương của nàng đã sớm biến mất sạch sẽ...
"Thư Ninh, ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi..." toàn thân Tô Sương run rẩy cầu xin.
Nàng còn chưa không muốn chết, càng không muốn chết trong tay kẻ thù.
"Biết sai rồi?" Thư Ninh cười lạnh, "Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, Tô Sương, hiện tại thực lực của ngươi không bằng ta, cho nên ngươi không giết được ta, nếu thực lực của ngươi vượt qua ta, tin chắc ngươi nhất định sẽ bất chấp tất cả mà giết ta, nhưng mà ta rất sợ chết, cũng chỉ có thể giết ngươi thôi."
Trên đời này không có gì là tuyệt đối, cho dù nàng phế bỏ thực lực của Thư Ninh, nói không chừng sẽ có một ngày nàng quật khởi, vì sự an toàn của bản thân, giết nàng, chính là biện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878950/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.