Chương trước
Chương sau
Giờ khắc này, mọi người đều kinh sợ, ngây ngốc ngóng nhìn nữ tử trên không trung, thật lâu không thể hồi phục tinh thần...

Nàng thế mà một kiếm đánh bại tất cả linh nguyên?

Thực lực của nữ nhân này quả thật cường đại thái quá!

Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc thân phận của nữ tử thì một thanh âm lười biếng vang lên: "Nương, rốt cuộc ngươi đã tới..."

Nương?

Nét mặt mọi người cứng đờ, nữ nhân này nhìn trẻ như vậy, sao có thể là nương hắn?

Thư Ninh hỗn độn trong gió, kinh ngạc đến choáng váng nhìn chằm chằm Tử Thiên Cảnh...

Mộ Như Nguyệt là mẫu thân của hắn?

Sao nàng ấy có thể sinh ra nhi tử lớn như vậy?

"Cảnh Nhi."

Mộ Như Nguyệt dừng lại trước mặt Tử Thiên Cảnh, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười nhu hòa: "Ngươi không có chuyện gì đi?"

Tử Thiên Cảnh lắc lắc đầu: "Các ngươi đã trở lại?"

"Ân, giải quyết xong việc liền trở lại..." Mộ Như Nguyệt cười nói, dời mắt về phía Thư Ninh, "Thư Ninh, thì ra ngươi và Thiên Cảnh ở bên nhau?"

Thư Ninh khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần, lại nghe lời Mộ Như Nguyệt nói, đáy mắt lộ ra chút cổ quái.

"Nguyệt Nhi, hắn... là nhi tử ngươi? Nhìn hắn với ngươi tuổi tác không chênh lệch lắm, làm sao có thể là nhi tử của ngươi?"

Nói đến câu cuối, thanh âm Thư Ninh run rẩy.

Trời ạ, chẳng lẽ Nguyệt Nhi mới hai ba tuổi đã sinh nhi tử? Nếu thật là như vậy, thế giới này cũng quá huyền huyễn đi.

"Cái này..." Mộ Như Nguyệt nhún vai, "Nói ra thì dài, bất quá, Thư Ninh, hình như ngươi gặp chút phiền toái."

Nàng đảo mắt nhìn Tô Sương xanh mặt đứng một bên, khóe môi khẽ nhếch: "Có cần hỗ trợ không?"

Thư Ninh cười khổ: "Ta đã nói với các ngươi về gia thế của ta rồi, lần này trở về cũng là vì điều tra nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta, bây giờ rốt cuộc tra rõ rồi, có điều bọn họ không chịu thừa nhận mà thôi, bất quá dù không thừa nhận cũng không sao, ta tìm được bà tử năm đó đỡ đẻ cho mẫu thân, nàng ta đã thừa nhận bị Tô đại phu nhân hiện tại sai khiến."

Tô Sương biến sắc, khàn giọng quát: "Ngươi nói bậy, mẫu thân ta không làm loại chuyện này, rõ ràng là chính Thư Ninh khắc chết nương mình..."

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt Tô Sương một cái, cười nói: "Thư Ninh, ta có biện pháp tốt hơn, muốn thử không?"

"Cái gì?" Thư Ninh hơi sửng sốt.

"Chân ngôn đan!" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Sau khi dùng đan dược này, người không nói thật toàn thân sẽ bị thối rữa, thống khổ mà chết, còn nếu nói thật sẽ được chết thống khoái, không biết nàng ta lựa chọn nói thật hay nói dối..."

Đáng tiếc, bất luận chọn thế nào cũng chỉ có một kết cục!

Bỗng nhiên, một âm thanh trầm vang cách đó không xa truyền đến.

Mọi người vừa quay đầu liền thấy một mỹ phụ sợ tới mức hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Gia chủ, cứu ta, ta không muốn chết!"

"Không muốn chết? Có thể!" Mộ Như Nguyệt cười cười, "Nói ra sự thật, nếu không tin, ngươi có thể hỏi nữ nhi ngươi, nàng biết rõ thực lực của ta..."

Lúc nói lời này, Mộ Như Nguyệt cố ý vô tình đảo mắt về phía Tô Sương sắc mặt tái nhợt.

Đối diện với ánh mắt của mỹ phụ, Tô Sương rất muốn phủ nhận, nhưng nghĩ đến hậu quả, cuối cùng nàng vẫn gật gật đầu.

"Nương, trình độ luyện đan của nàng ta rất cao..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.