Bất luận thế nào thì trong lòng hắn vẫn yêu thương Tô Sương, cho dù Tô Sương dối trá làm hắn thất vọng, hắn cũng không nỡ đưa nữ nhi mình sủng ái nhất đến Nguyên phủ chịu khổ.
Vì vậy, chỉ có thể hi sinh đại nữ nhi thôi...
Sắc mặt Thư Ninh trầm xuống, nàng vừa định nói gì đó thì một thanh âm lười biếng, tùy ý từ phía trước truyền đến, êm tai như nhạc khúc.
"Nếu nàng không muốn gả, ai cũng không thể miễn cưỡng nàng."
Nghe vậy, Thư Ninh hơi sửng sốt, vừa quay đầu liền nhìn thấy thân ảnh thon dài dưới ánh mặt trời chậm rãi bước đến.
Dung mạo nam nhân tuấn mỹ như thần, trên môi chứa ý cười lười biếng, một thân trường bào màu ngân nguyệt bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tô Sương đã sớm biết Thư Ninh nhặt một nam nhân về, nhưng mấy ngày nay vẫn chưa từng nhìn thấy nam nhân kia, không ngờ hắn tuấn mỹ đến vậy, trong lòng lập tức ghen ghét vận khí của Thư Ninh.
Tại sao nàng không nhặt được tuyệt thế mỹ nam như vậy?
Hắn so với Kim Khải quả thật là một trên trời một dưới đất, không cách nào so sánh được...
"Ngươi là ai?" sắc mặt Tô Chấn trầm xuống, lạnh giọng hỏi, "Chuyện của Tô gia ta còn chưa tới lượt ngươi quản."
"Xin lỗi", Tử Thiên Cảnh tươi cười lười biếng, "Ta nợ nàng một ân tình, cho nên, nếu nàng không muốn gả đến Nguyên gia, vậy... không thể miễn cưỡng!"
Thư Ninh hồi phục tinh thần, lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878943/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.