Chương trước
Chương sau
"Không!" Dạ Vô Trần ôm thật chặt Mộ Như Nguyệt trong ngực, khóe môi chậm rãi tràn ra tia máu: "Ta không thể buông tay!"

"Vô Trần!!!"

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần đè đầu nàng lại, hung hăng ấn vào vai mình, thanh âm tà mị mang theo run rẩy: "Kiếp trước nàng đã vào cảnh giới vô thượng nhưng hiện tại nàng mới chỉ ở cảnh giới linh nguyên mà thôi, cho nên ta không thể để nàng mạo hiểm tính mạng."

"Nhưng mà, chàng..."

"Nguyệt Nhi, ta luyến tiếc nàng, cho nên ta sẽ không bỏ nàng mà đi, cũng sẽ không để nàng rời xa ta, bất quá là thiên kiếp nho nhỏ mà thôi, trên đời này không có gì có thể ngăn cản chúng ta, đối mặt với thiên kiếp này, một mình ta là đủ rồi..."

Đối với hắn mà nói, nàng đã dung nhập vào xương tủy của hắn, mặc dù tin tưởng nàng, hắn cũng sẽ không để nàng mạo hiểm tính mạng...

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Thiên kiếp từ trên trời giáng xuống thân thể Dạ Vô Trần, toàn thân hắn khẽ run lên, nhưng trước sau vẫn không buông nữ tử trong ngực ra.

Tim Mộ Như Nguyệt run rẩy, càng đau lòng nam nhân này....

Khi không có nguy hiểm đến tính mạng, nam nhân này tùy ý để nàng chiến đấu, nhưng một khi có nguy hiểm tính mạng lại vĩnh viễn che chở nàng dưới cánh chim của hắn...

"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, ngước mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mặt: "Nếu chàng đã nói chỉ là thiên kiếp nho nhỏ, vì sao chúng ta phải sợ? Yên tâm đi, ta không muốn chết, dù là thiên kiếp cũng không làm gì được ta!"

Thanh âm nữ tử cuồng vọng, khí phách rơi vào tai mọi người...

Dạ Tư Hoàng siết chặt nắm đấm, nhìn đôi nam nữ ôm nhau dưới thiên kiếp, khẽ nhắm mắt lại...

Thật lâu sau hắn chợt mở mắt ra, con người tím nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

"Mẫu thân, là ngươi đã cho ta sinh mệnh lần thứ hai, nếu không thì ta đã sớm ngã xuống trong trận đại chiến ma thần, cho nên hãy để ta tới cứu ngươi..."

"Tiểu Hoàng Nhi?" Mộ Như Nguyệt vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt kiên quyết của Dạ Tư Hoàng, tim nàng run lên, "Hoàng Nhi, ngươi muốn làm gì?"

Dạ Tư Hoàng nở nụ cười sáng lạn hồn nhiên, lại cực kì kiên quyết...

"Nếu, ta phá hủy thiên kiếp, sau này mẫu thân luyện chế đan dược đỉnh thiên giai sẽ không gặp nguy hiểm nữa, đúng không? Hơn nữa, nếu không có thiên kiếp, trước kia ngươi đã không chết, cho nên, Hoàng Nhi muốn hủy diệt nó..."

Hủy diệt?

Trái tim Mộ Như Nguyệt run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra thanh âm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Tư Hoàng...

Trong cuồng phong, tia sáng màu đen vờn quanh.

Dưới cuồng phong mãnh liệt, tóc Dạ Tư Hoàng từ từ biến thành màu bạch kim, tựa như yêu ma, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.

Đôi mắt hắn cũng biến hóa.

Từ đôi mắt tím tà khí dần dần biến thành màu đỏ quỷ dị, nếu nói đôi mắt đỏ của Phượng Kinh Thiên là yêu nghiệt thị huyết, thì đôi mắt của Dạ Tư Hoàng là diệt sạch nhân tính, tựa như toàn bộ thế giới không ai có thể làm hắn thương tiếc....

Ma thần!

Tim Mộ Như Nguyệt càng run hơn, rốt cuộc không thể dời mắt.

Đúng vậy, trong sách cổ có ghi lại những miêu tả về ma thần, tóc bạc mắt đỏ, tàn nhẫn độc ác!

Mà hắn hiện tại mới chân chính là ma thần, là cường giả danh chấn Trung Châu vạn năm trước!

Sử Hồn bất giác ngây dại, không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong lúc hắn đứng ngốc ở đó, một tiếng rống kinh thiên động địa từ phía chân trời truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.