"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, đôi mắt tà khí sáng ngời, "Đối với ta mà nói, mỗi đêm bên nàng đều là đêm tân hôn..."
Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, hung tợn trừng mắt Dạ Vô Trần: "Trước mặt mọi người ngươi có thể đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy không?"
"Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, mỗi lần chúng ta đoàn tụ không bao lâu lại phải chia lìa, cho nên mỗi đêm bên nhau đều là đêm tân hôn."
Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra.
Dạ Vô Trần nói cũng đúng, nàng và hắn quen nhau mười mấy năm, thời gian bên nhau còn không dài bằng thời gian chia lìa, hình như mỗi lần gặp lại nhau, không bao lâu sau liền phải tách ra...
"Mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc thôi, đến lúc đó chúng ta có thể tìm một nơi ẩn cư, không bao giờ xa nhau nữa." Mộ Như Nguyệt ngước mắt lên, ánh mắt kiên định.
"Chủ ý này không tệ", Nhan Nhược Khê vỗ đùi, cười to nói, "Ta cũng chán ghét những ngày tháng chiến đấu không ngừng thế này rồi, Nguyệt Nhi, Vô Trần, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta liền biến mất khỏi đại lục này, ẩn cư ở một nơi không có ai biết đến..."
Dạ Vô Trần cười cười, cũng không nói thêm gì, nhưng hắn biết, ngày đó không còn xa nữa...
(Mô phật, mấy trăm chap nữa mà nói không còn xa:((( Ad cũng mong ngày đó đến nhanh nhanh cho khỏe ^^~)
"Ông ngoại, bà ngoại, các ngươi thật sự sẽ không đi cùng chúng ta sao?" Dạ Tư Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878918/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.