Chương trước
Chương sau
Đúng là quá kinh hỉ rồi!

Kiếp trước nàng không cha không mẹ, chỉ sau khi gặp được vợ chồng Tử gia, mới hưởng thụ được tình thân, nhưng ai có thể ngờ tới Tử gia gặp tai họa bất ngờ, sau đó, vì cứu bọn họ, cuối cùng nàng và Vô Trần đều táng thân dưới thiên kiếp...

Chung quy vẫn không thể cứu được tính mạng bọn họ.

Không ngờ bọn họ lại tới Trung Hoa, hơn nữa, còn xuất hiện trước mặt nàng...

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ánh mắt nhu hòa, "Hai tên gia hỏa này vẫn luôn nhớ thương nàng, có điều, bọn họ cũng không biết Mộ gia Mộ Như Nguyệt là nàng, nếu không thì đã sớm đến gặp nàng rồi, lần này bọn họ nghe nói nàng đã trở lại nên mới chạy tới đây, ta vốn dĩ muốn nói cho nàng biết Tử gia cũng đến thế giới này, nhưng ta nghĩ để nàng tự mình gặp mặt bọn họ càng kinh hỉ hơn."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, không có gì kinh hỉ hơn việc vợ chồng Tử gia còn sống...

"Tiểu tử thúi này!" Tử Thần trừng mắt Dạ Vô Trần, làm bộ tức giận nói: "Cái gì mà hai tên gia hỏa? Lão tử là cha ngươi!"

Dạ Vô Trần khẽ nhướng mày, đôi mắt chứa ý cười đảo qua phía Tử Thần làm sắc mặt hắn lập tức cứng lại, hận không thể kéo tiểu tử thúi này ra ngoài đánh một trận tơi bời.

"Bà thông gia!" Nhan Nhược Khê mỉm cười đi qua chỗ Vân La, cầm tay nàng, thân thiện nói: "Đa tạ ngươi nuôi dạy Nguyệt Nhi lớn lên phong hoa tuyệt đại như vậy, sau này Tử gia và Mộ gia là người một nhà, ngươi không cần quá lo lắng cho ông thông gia, ta đã tra được nơi hắn bị nhốt, cũng cứu hắn ra rồi, nhưng mà hắn còn chưa tỉnh lại, cho nên không tiện đưa hắn tới đây."

Vân La ngơ ngác nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của Nhan Nhược Khê, nhất thời chưa kịp hồi phục tinh thần...

"Tử Phong trưởng lão, hai vị này là..." Tử Dự sợ hãi nhìn Nhan Nhược Khê và Tử Thần, dè dặt hỏi.

Tử Phong cười lạnh, ngữ khí nghiêm túc mà lãnh lệ: "Là gia chủ và chủ mẫu của Tử gia, còn người vừa rồi bị ngươi vũ nhục chính là thiếu chủ và thiếu phu nhân Tử gia!"

Lời này tựa như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu Tử Dự.

Một đứa cháu trai của hạ nhân như hắn lại đi uy hiếp thiếu phu nhân Tử gia, bắt nàng giao đan dược ra, nếu không sẽ phải đối địch với Tử gia?

Nghĩ đến những lời mình vừa nói, Tử Dự hận không thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi...

"Thiếu phu nhân Tử gia?" Hạ Lộ Lộ lui về phía sau vài bước, liên tục lắc đầu: "Không, ta không tin! Tại sao lần nào ta cũng thua nàng? Tại sao nàng may mắn được thiếu chủ Tử gia ưu ái? Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng nàng chứ?"

Trong giới cổ võ, Mộ Như Nguyệt là thiên tài tuyệt thế, thanh danh vang dội, từ nhỏ Hạ Lộ Lộ đã nghe nói đến thanh danh nữ tử này, càng không cam lòng thua kém.

Tử Dự xuất hiện làm nàng tin rằng mình rốt cuộc có thể thắng Mộ Như Nguyệt. Ai ngờ Tử Dự lại là cháu trai của một hạ nhân, còn Mộ Như Nguyệt là thiếu phu nhân Tử gia?

Không!

Nàng không cam lòng!

Hạ Lộ Lộ cắn chặt môi, đáy mắt xẹt qua tia âm ngoan: "Tử gia chủ, Tử phu nhân, có lẽ các ngươi còn không biết, Mộ Như Nguyệt có quan hệ ái muội với rất nhiều nam nhân, còn có quan hệ mờ ám với Thẩm Mặc, suýt nữa đã trở thành tình nhân của anh trai ta, nói không chừng đã sớm lên giường với nhiều nam nhân rồi, loại nữ nhân như vậy, các ngươi còn muốn sao?"

Hạ Minh vốn đang sợ hãi vì lời Tử Phong nói, hiện tại nghe thấy Hạ Lộ Lộ nói lời này, càng muốn một chưởng đánh chết nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.