Dù để lại tiếng xấu muôn đời, bị vạn người thóa mạ cũng không quan trọng bằng nàng?
Sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt, trái tim như bị đập một búa, đau đớn đến mức làm hắn hít một hơi.
"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Chúng ta nên xuất phát."
"Tốt." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, cũng không thèm để ý đến Thẩm Mặc, quay qua phía Mộ Tranh, nói: "Ông nội, Hạo Thiên, chờ sau khi ta cứu được cha mẹ ra, ta sẽ trở về..."
"Tỷ!" Mộ Hạo Thiên nhào về phía Mộ Như Nguyệt, đôi mắt to sáng ngời: "Ta ở đây chờ ngươi về..."
Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ta đã khống chế Hạ Thụy, không cần lo lắng ra tay với mấy môn phái kia sẽ làm cha mẹ gặp nguy hiểm, cho nên sau khi ta rời đi, các ngươi có thể lập tức tiêu diệt ba thế lực kia... Ta tin Hạ Thụy sẽ tìm cho chúng ta một lý do hợp lý."
Nói tới đây, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
"Mau chóng trở về." Thần sắc Mộ Tranh nhu hòa, nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ta cùng Hạo Thiên ở nhà chờ các ngươi..."
Nhìn khuôn mặt từ ái của lão giả, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, nàng chậm rãi xoay người, cười nhạt nói: "Vô Trần, chúng ta xuất phát..."
Dạ Vô Trần cười tà mị, động lòng người. Sau đó, hai thân ảnh biến mất dưới ánh nắng mặt trời...
Nhìn hai người dần dần đi xa, nắm tay Thẩm Mặc run run, sự ghen ghét và không cam lòng chiếm cứ toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878894/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.