Chương trước
Chương sau
Dù để lại tiếng xấu muôn đời, bị vạn người thóa mạ cũng không quan trọng bằng nàng?

Sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt, trái tim như bị đập một búa, đau đớn đến mức làm hắn hít một hơi.

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Chúng ta nên xuất phát."

"Tốt." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, cũng không thèm để ý đến Thẩm Mặc, quay qua phía Mộ Tranh, nói: "Ông nội, Hạo Thiên, chờ sau khi ta cứu được cha mẹ ra, ta sẽ trở về..."

"Tỷ!" Mộ Hạo Thiên nhào về phía Mộ Như Nguyệt, đôi mắt to sáng ngời: "Ta ở đây chờ ngươi về..."

Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ta đã khống chế Hạ Thụy, không cần lo lắng ra tay với mấy môn phái kia sẽ làm cha mẹ gặp nguy hiểm, cho nên sau khi ta rời đi, các ngươi có thể lập tức tiêu diệt ba thế lực kia... Ta tin Hạ Thụy sẽ tìm cho chúng ta một lý do hợp lý."

Nói tới đây, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, lộ ra hàn ý lạnh lẽo.

"Mau chóng trở về." Thần sắc Mộ Tranh nhu hòa, nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ta cùng Hạo Thiên ở nhà chờ các ngươi..."

Nhìn khuôn mặt từ ái của lão giả, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, nàng chậm rãi xoay người, cười nhạt nói: "Vô Trần, chúng ta xuất phát..."

Dạ Vô Trần cười tà mị, động lòng người. Sau đó, hai thân ảnh biến mất dưới ánh nắng mặt trời...

Nhìn hai người dần dần đi xa, nắm tay Thẩm Mặc run run, sự ghen ghét và không cam lòng chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.

Thời điểm hắn không chịu đựng được nữa, một cỗ khí thế từ phía trước truyền đến, hung hăng hất văng hắn ra ngoài, chật vật ngã xuống...

"Thiếu gia, ngươi đã trở lại? Gia chủ đang chờ ngươi ở thư phòng."

Trong khu nhà cao cấp của Hạ gia ở Mỹ, Hạ Thụy vừa bước vào, một hầu gái đã đến trước mặt hắn, cung kính nói.

Hạ Thụy cau mày, lạnh lùng nói: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."

"Vâng, thiếu gia!"

Hầu gái hơi khụy gối, rồi chậm rãi lui xuống.

Hạ Thụy trầm ngâm nửa ngày, sau đó đi về phía thư phòng...

Thư phòng Hạ gia có phong cách thư hương của Trung Hoa cổ điển. Lúc này, một người đàn ông trung niên khoanh tay đứng trong thư phòng, thân hình cao lớn được bao phủ trong nắng sớm, dường như nhận ra có người vào phòng, hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt lãnh khốc nhìn Hạ Thụy.

"Ngươi đã trở lại?"

Hạ Thụy đáp: "Vâng! Cha có chuyện gì muốn phân phó?"

"Còn hai ngày nữa ta sẽ cưới Vân La, hi vọng ngươi có thể chuẩn bị tốt, còn nữa, gần đây có phải ngươi đắc tội người Tử gia hay không?"

"Tử gia?" Hạ Thụy hơi sửng sốt, "Ta chưa từng đắc tội Tử gia."

"Phải không?" Nam nhân trung niên khẽ cau mày, lạnh giọng nói, "Thời gian gần đây, người Tử gia thường quanh quẩn ở chỗ này, hơn nữa, bất kì ai là người Hạ gia thì đều bị Tử gia đánh cho thương tích đầy mình! Bọn họ còn nói..."

Hạ Minh lạnh lùng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thụy, gằn từng chữ một: "Nói là ngươi trêu chọc thiếu chủ Tử gia, còn có ý đồ với thiếu phu nhân Tử gia!"

Tử gia là một thế lực mới nổi lên cách đây không lâu, nghe nói ngay cả các môn phái cổ võ cũng phải nể mặt vài phần, nhưng không ai biết Tử gia rốt cuộc nằm ở đâu, cũng không biết thực lực của Tử gia mạnh cỡ nào....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.