Giờ phút này, Sở Vận hối hận chưa từng có, mặt trắng bệch, khàn giọng quát: "Hạ Thụy, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi căn bản là ác ma, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
"Ha ha!" Hạ Thụy cười điên cuồng, "Dù không được chết tử tế ta cũng sẽ kéo ngươi và Thẩm Mặc cùng xuống địa ngục, Sở Vận, các ngươi hủy hoại ta, ta... cũng sẽ hủy hoại các ngươi, muốn sống cùng Thẩm Mặc cả đời? Mơ tưởng!"
Toàn thân Sở Vận mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
Sao nàng lại quên mất, nam nhân luôn nói yêu mình này thật ra hắn yêu nhất chính là bản thân hắn, trước giờ hắn không hề có nhân tính, buồn cười là nàng vì muốn đối phó nữ nhân kia mà đến tìm hắn nhờ hỗ trợ...
Hiện tại, có hối hận cũng đã muộn...
"Tiêu tỷ tỷ, ngươi thật ra tính rời đi sao?"
Bên ngoài Mộ gia, Mộ Hạo Thiên mím môi, ánh mắt lưu luyến nhìn nữ tử trước mặt.
"Ân." Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu Mộ Hạo Thiên, nói: "Ta và Vô Trần muốn đến Mỹ một chuyến."
"Vậy khi nào ngươi trở về?" lông mi Mộ Hạo Thiên run run, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Làm xong chuyện sẽ trở về."
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, bất luận thế nào nàng cũng phải đến Hạ gia, chỉ có khi nhìn thấy cha mẹ bình an vô sự, nàng mới có thể yên tâm thoải mái đối phó đám người này...
"Vậy.... ta chờ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878883/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.