Đầu bạc bạch mi, tuấn mỹ như thần, hắn khoanh tay đứng đó, áo bào trắng khẽ bay, tôn quý như tiên giáng trần, lạnh nhạt nhìn về phía Bắc Quân.
Nam nhân tuấn mỹ như thần tiên, mỹ đến mức không chân thật, tựa như trong tranh bước ra...
"Bắc Quân", thần sắc Bạch Trạch lạnh nhạt, nói, "Nàng... không phải là người ngươi có thể mơ tưởng."
"Ha ha!" Bắc Quân cười điên cuồng, tóc đen bay múa, tiếng cười của hắn bừa bãi mà ngạo nghễ.
"Không phải ta có thể mơ tưởng? Vậy còn ngươi!" ánh mắt Bắc Quân hèn mọn nhìn nam nhân tuấn mỹ phía trước, "Ngươi dám nói, ngươi không mơ tưởng nàng?"
Bạch Trạch ngước mắt nhìn về phía Bắc Quân, nhàn nhạt nói: "Không có! Ta chỉ hi vọng nàng hạnh phúc, như vậy là đủ, ta chưa bao giờ mơ tưởng nàng, bởi vì ta biết nàng không thuộc về ta, trên đời này, người có thể nắm tay đi cùng nàng chỉ có nam nhân kia..."
Nam nhân giống như tu la kia, chỉ có hắn mới có thể cho nàng hạnh phúc...
Còn hắn, thay nàng bảo vệ hạnh phúc này là đủ rồi...
"Hừ!" Bắc Quân hừ lạnh, lửa giận bùng lên: "Cả đời này, người có thể cùng nàng đứng trên đỉnh chí tôn, phải là ta! Ta sẽ không để nàng sóng vai cùng nam nhân khác!"
Bắc Quân, ngươi từ bỏ đi, nàng đã gả cho Tử Hoàng, hiện giờ cũng đã có hai nhi tử, tại sao ngươi cứ phải đau khổ bức bách? Cho dù ngươi giết bọn họ, kiếp sau họ vẫn sẽ yêu nhau, làm như vậy có ý nghĩa gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878850/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.