Chương trước
Chương sau
Bước chân mọi người cứng lại, không dám tiến lên.

Nam nhân kia chỉ cần một ánh mắt đã khiến bọn họ sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Ngươi..."

Thanh âm của Lục Liễu đột nhiên im bặt.

Bởi vì nàng bắt gặp đôi mắt tím của nam nhân nhìn về phía mình.

Đó là một đôi mắt thế nào? Rõ ràng tà khí nghiêm nghị như thế, nhưng khi nhìn vào lại giống như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim nàng làm nàng hít thở không thông, sắc mặt đỏ bừng....

Hai bằng hữu này của Đậu Tịnh Quân, rốt cuộc là ai?

Lục Liễu rất không cam lòng, không dễ dàng gì mới đi đến nước này, vậy mà lại gặp phải hai người này, bất quá, Đậu Tịnh Quân lần này chắc chắn phải chết, ai tới cũng không thể cứu được hắn!

"Cô nương", Đậu Lâm nhíu mày, chần chờ hỏi, "Ngươi thật sự có thể cứu con ta?"

Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Đậu Lâm, nhàn nhạt nói: "Ta sẽ dốc toàn lực."

"Tốt!" Đậu Lâm nâng mắt lên, kiên định nói: "Ta tin lời ngươi nói Quân Nhi sống không quá hai canh giờ nữa, cho nên cũng chỉ còn cách này."

Quan trọng hơn là, hắn không quên ánh mắt của Đậu Tịnh Quân khi nghe thấy tên Mộ Như Nguyệt, xem ra quan hệ của bọn họ nhất định không đơn giản.

Mà hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng nàng....

"Các ngươi ra ngoài đi!" Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, thản nhiên nói.

Đậu Lâm gật đầu, quay qua nhìn Lục Liễu: "Phu nhân, ngươi xem..."

"Hừ!", Lục Liễu phủi phủi vạt áo, hừ lạnh nói: "Chúng ta đi! Ta cũng muốn nhìn xem nàng có thể cứu được Quân Nhi hay không, nếu như không làm được, ta sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về!"

Dứt lời, lập tức đi ra ngoài...

Hai người này là bầng hừu của Đậu Tịnh Quân, đặc biệt là nam nhân kia, thực lực quá cường đại, nếu bị bọn họ tra được gì đó thì mất nhiều hơn được, cho nên nàng phải bẩm báo chuyện này với đại nhân... Mọi người nhanh chóng rời đi, trong phòng chi còn lại Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần. Nàng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, run rẩy nấm tay Đậu Tịnh Quân, nhỏ giọng nói: "Cừu cừu, ta đà đến chậm..." Đậu Tịnh Quân chậm rài mở mắt ra, vui mừng nhìn Mộ Như Nguyệt. "Vô Trần, ta phải thi châm cho cừu cừu, bức cổ độc ra ngoài." Chì cần bức được cổ độc ra, sau đó chừa trị thương thế cho hắn sè dễ dàng hơn nhiều... Dạ Vô Trần lui về phía sau hai bước, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nừ tử nghiêm túc phía trước, nở nụ cười tà mị. Nữ nhân của hấn, bất luận khi nào cũng đều ưu tú như thế... Mộ Như Nguyệt lấy ngân châm ra, cẩn thận đâm vào huyệt đạo trên cơ thể Đậu Tịnh Quân, hắn khẽ rên lên một tiếng, sắc mật tái nhợt ghê người. Một lúc sau, toàn thân hắn đà ghim đầy ngân châm... Thời điểm cây ngân châm cuối cùng đâm vào, các ngân châm trước ngực Đậu Tịnh Quân tựa như biến thành một đường thẳng màu đỏ, dưới làn da giống như có thứ gì đó di động.

Huyết cổ bị đường ngân châm bức bách không còn chỗ dung thân, chỉ có thể phá rách da thịt trốn ra ngoài, lúc nhìn thấy con sâu màu đỏ rơi trên mặt đất kia, Đậu Tịnh Quân biến sắc.

Cổ?

Vì sao trong cơ thể hắn lại có cổ?

"Thì ra là thiên cổ! Loại cổ này bình thường đều ngủ say trong máu, khó trách lúc trước gặp ngươi ta cũng không phát hiện ra, cho đến khi ngươi bị trọng thương, sinh mệnh yếu đi thì nói mới xuất hiện."

Ngón tay Mộ Như Nguyệt bắn ra một ngọn lửa, nháy mắt đã thiêu rụi cổ độc, hóa thành một bãi máu loãng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.