Vì thế, mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng bạc lóe lên, đâm xuyên qua ngực một người. Tiểu Bạch là nam tử hán, dĩ nhiên không cam lòng yêu thế, há miệng phun ra một ngọn lửa, lập tức thiêu cháy một tên khác. "Chúng ta vào trong nói chuyện." Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, cười nói. Duy Từ Phương đè nén nghi hoặc trong lòng, gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Duy Gia đang sửng sôt, nói: "Gia gia, đây là Mộ cô nương, ta quen nàng trong trận tỳ thí, nàng đã từng cứu ta một lân, nàng, có thể tin tường được!" Duy Gỉa nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói: "Cô nương, mời vào trong, chúng ta đên thư phòng nói chuyện!" Đối với những lời câu xin tha mạng phía sau, bọn họ đều không để ý tới... Trong thư phòng, mộc mạc mà yên tĩnh. Duy Gia mời Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần ngồi vào chỗ rồi mới mang theo Duy Tử Phương yà Đậu Tịnh Quân ngồi bên phía đối diện, nghi hoặc hỏi: "Cô nương, không biết ngươi tới Duy gia vì chuyên gì?" Mộ Như Nguyệt rũ mắt, cười nhat, nói: "Không biết ngươi còn nhớ hay không, Đạu gia có mọt đại tiểu thư bị mất tích, Đậu Ngọc!" Hô hấp Duy Gia căng thẳng, nhìn chăm chằm Mộ Như Nguyệt.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Đậu Tịnh Quân cũng vội vàng tiến lên, muốn đè bả vai Mộ Như Nguyệt lại, nhưng còn chưa kịp chạm tới thì một bàn tay từ bên cạnh đã vươn ra, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực.
Đậu Tịnh Quân sửng sốt, vừa ngước mắt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878805/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.