Chương trước
Chương sau
Một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên dưới đáy đan đỉnh phượng hoàng, ngọn lửa làm dung nhan phong hoa tuyệt đại của Mộ Như Nguyệt càng thêm nổi bật.

Mọi người không chớp mắt quan sát các thí sinh dự thi, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái thôi cũng sẽ bỏ lỡ chuyện gì quan trọng...

"Đúng rồi, sao không thấy nam nhân kia tới dự thi?"

Xuyên Cốc tựa hồ phát hiện cái gì, bất giác nhíu mày, nam nhân đeo mặt nạ vàng lần trước đứng thứ hai hôm nay không tới dự thi...

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Tuy trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng Xuyên Cốc cũng không nói gì thêm, dù sao nam nhân kia không muốn thi tiếp thì cũng là chuyện của người ta, không liên quan đến hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã có rất nhiều người luyện chế xong đan dược, nộp lên cho Xuyên Cốc...

Xuyên Cốc chỉ nhìn thoáng qua rồi để sang bên cạnh, không để ý nhiều.

Hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt xẹt qua tia sáng khác thường. Trận tỷ thí này, bất luận thế nào nàng cũng không thể thắng!

Nghĩ đến đây, hắn dời mắt nhìn về phía Tô Sương, trên mặt mang ý cười thưởng thức.

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Đúng lúc này, trong đan đỉnh của Tô Sương truyền ra tiếng va chạm, nàng vội vàng khống chế đan dược đang hình thành trong đan đỉnh, vẻ mặt có chút khẩn trương.

"Thành công?"

Mọi người sáng mắt lên, phải biết rằng trong số những người ở đây, Tô Sương có thiên phú nhất, đan dược mà nàng luyện chế dĩ nhiên không phải phẩm cấp thấp, nhất định là cao hơn mọi người ở đây...

Tô Sương lau mồ hôi trên trán, mở đan đỉnh ra, một mùi hương thơm ngát bay ra làm người ta tinh thần sảng khoái, ngay cả tinh thần lực cũng hồi phục không ít.

"Linh cốt đan đỉnh phàm giai!"

Mọi người đều hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn vẻ mặt tự đắc của Tô Sương.

Một đan dược sư đỉnh phàm giai mới 26 tuổi, thiên phú bậc này quả thật khiến mọi người khiếp sợ!

"Các ngươi đoán, lần này vị trí quán quân có thuộc về Tô Sương hay không?"

"Đó là tất nhiên, Tô Sương tuyệt đối không thể thua, tuy hai trận trước Mộ Như Nguyệt đều phát huy năng lực siêu phàm nhưng khảo nghiệm lần này là thực lực chân chính, ở cái độ tuổi này Tô Sương đạt đỉnh phàm giai cũng đủ kinh người rồi, Mộ Như Nguyệt thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi Tô Sương, hẳn là không có khả năng đột phá thiên giai đi?"

"Cũng chưa chắc, nói không chừng nàng sẽ mang đến kỳ tích..."

Người nói lời này nhịn không được cười nhạo một tiếng, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt tràn ngập phẫn nộ của Tô Sương, hắn sợ run người, không dám mở miệng nữa.

"Xuyên Cốc hộ pháp."

Tô Sương hừ lạnh, đi về phía Xuyên Cốc, vẻ mặt dương dương tự đắc, đưa đan dược của mình tới trước mặt Xuyên Cốc.

Xuyên Cốc thu hồi vẻ mặt cao ngạo, lộ ra nụ cười hữu hảo: "Tô Sương cô nương, chúc mừng, xem ra ngươi sẽ lấy thân phận quán quân gia nhập Đan Môn ta."

Mặc dù hai lần trước Mộ Như Nguyệt đứng thứ nhất, nhưng cũng không chứng tỏ được điều gì, trọng yếu nhất chính là trận cuối cùng này, chỉ cần trận này Tô Sương là quán quân thì nàng chính là người xuất sắc nhất...

Phanh!

Đột nhiên, đan đỉnh phượng hoàng trước mặt Mộ Như Nguyệt phát ra tiếng nổ mạnh, khói bụi mù mịt che khuất tầm mắt mọi người.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, sau khi thấy rõ tình hình thì nhịn không được cười nhạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.