Chương trước
Chương sau
"Cô nương, quyết định của ta đại biểu cho toàn bộ Đan Môn", Xuyên Cốc ngẩng cao đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, "Hơn nữa, với nhân phẩm và thiên phú của nàng tất nhiên sẽ được trọng dụng! Nói không chừng còn có thể được Liệu Lượng trưởng lão hoặc môn chủ đại nhân nhìn trúng, trực tiếp có địa vị cao, môn chủ tương đối công chính, nhưng Liệu Lượng trưởng lão luôn luôn bênh vực người của mình, nếu nàng được trưởng lão nhìn trúng, ngươi cho rằng Liệu Lượng trưởng lão sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

Liệu Lượng?

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, nàng rất muốn nói một câu, nàng đã sớm gặp Liệu Lượng rồi, còn cự tuyệt lời mời của hắn...

Nàng thật sự không cảm thấy Tô Sương có thể vào mắt lão nhân kia.

Có điều, không ngờ địa vị của lão nhân kia ở Đan Môn lại cao như vậy, Thiên Thừa Ngôn gia nhập Đan Môn nàng cũng có thể hoàn toàn yên tâm...

"Ngươi tốt nhất xem kỹ thành quả của hai chúng ta rồi hãy nói." Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt nói.

Xuyên Cốc hừ lạnh, đảo mắt nhìn dược liệu của Tô Sương, thanh âm không nóng không lạnh: "Dược liệu đã hoàn toàn được cứu sống, đây xác thật là phương pháp lấy khí dưỡng dược."

Lúc nói chuyện, hắn liếc mắt về phía dược liệu của Mộ Như Nguyệt.

Vừa nhìn liền ngây ngẩn....

"Sao... sao lại thế này?"

Nhất định là hoa mắt!

Xuyên Cốc run rẩy, không dám tin nhìn dược liệu trước mắt.

"Làm sao vậy?" Tô Sương khó hiểu nhìn Xuyên Cốc run rẩy, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Dược liệu vạn năm! Đây lại là dược liệu vạn năm, rõ ràng ta phát cho các ngươi dược liệu ngàn năm, tại sao bây giờ nó lại sinh trưởng gấp đôi!"

Hắn chưa từng nghe nói phương pháp lấy khí dưỡng dược có thể tăng niên hạn dược liệu.

Nhất định là có chỗ nào sai lầm....

"Cái gì?"

Tô Sương cũng ngẩn ra, trợn to mắt kinh ngạc nhìn dược liệu của Mộ Như Nguyệt, nàng hung hăng rùng mình một cái, lẩm bẩm: "Làm sao có thể? Quyển sách kia không nói phương pháp lấy khí dưỡng dược có thể làm tăng niên hạn dược liệu, chuyện này không thể là sự thật, Xuyên Cốc đại sư, có phải ngươi phát nhầm dược liệu không?"

Phát nhầm dược liệu? Xuyên Cốc cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Tô Sương cô nương, dược liệu đã được chúng ta chọn lựa rất kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể nhầm..."

Nói cách khác, Mộ Như Nguyệt thật sự dùng phương pháp lấy khí dưỡng dược để tăng niên hạn dược liệu...

Đầu óc Tô Sương trống rỗng, cả người ngây ngốc như bị sét đánh trúng...

Lúc này, lời đồn đã tự sụp đổ, mọi người khinh bỉ nhìn Tô Sương, chửi bới thóa mạ....

"Tô gia tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, Tô Sương còn là đại tiểu thư của Tô gia, không ngờ lại vô sỉ đến mức này, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt."

"Còn không phải sao? Bản thân không bằng người khác liền vu oan người ta là ăn trộm, ta sống đến tuổi này rồi mà chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy!"

"Khó trách Mộ Như Nguyệt nói quyển sách kia không hoàn chỉnh, xem ra đúng là như thế."

Nghe những thanh âm nghị luận sôi nổi của mọi người, sắc mặt Tô Sương đỏ bừng, phẫn nộ nhìn chằm chằm mấy người đang nói chuyện.

Ánh mắt hung ác giống như muốn đem bọn họ bầm thây vạn đoạn!

"Câm miệng! Các ngươi đều câm miệng hết cho ta!"

Không chịu nổi vũ nhục, Tô Sương gào lên, thanh âm run rẩy: "Mộ Như Nguyệt, dù trận này ngươi thắng ta thì đã sao? Kế tiếp, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đan dược sư chân chính, ngươi căn bản không có tư cách so với ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.