Chương trước
Chương sau
Duy Tử Phương cũng không phải chưa từng gặp người vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức này thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.....

"Tiểu tử, ngươi cũng muốn giống bọn họ, vĩnh viễn không được chọn?" Ánh mắt Xuyên Cốc trầm xuống, lạnh lùng quét về phía Duy Tử Phương.

Duy Tử Phương không hề sợ hãi, vẻ mặt cao ngạo, quật cường nói: "Ta tới đây tham gia tỷ thí là vì muốn được hai đại thế lực nhìn trúng để cải thiện tình huống hiện tại của Duy gia, nhưng nếu hai thế lực lại là loại người như vậy, ta không gia nhập cũng được!"

Xuyên Cốc đã khi nào bị một nhân vật nhỏ yếu hơn mình khinh thường như thế, máu nóng lập tức trào lên: "Tốt! Tốt! Tốt! Nếu đây là quyết định của ngươi, vậy ta thành toàn cho ngươi! Đan Môn không cần loại người không phục quản giáo như vậy!"

Cảnh Minh không nói gì, nhưng nhìn biểu tình có thể thấy được hắn cũng đồng ý với quyết định của Xuyên Cốc...

"Một đám ngu ngốc!"

An Thiến thật sự không nhìn nổi nữa, đám ngu ngốc này coi mình là gì chứ, bất quá là hai hộ pháp nho nhỏ mà thôi, trong môn phái, địa vị hộ pháp cũng chỉ cao hơn đệ tử nội môn, còn kém đệ tử hạch tâm rất xa....

Cái lão nhân Võ Môn kia đã nói chỉ cần Mộ Như Nguyệt đồng ý gia nhập Võ Môn thì sẽ cho nàng vị trí đệ tử hạch tâm. Còn lão giả tên Liệu Lượng của Đan Môn thì nói, địa vị của hắn đứng thứ hai trong môn phái, nếu Mộ Như Nguyệt và Thiên Thừa Ngôn gia nhập, bọn họ có thể đi ngang mà không ai dám nói gì.

Cho nên so với bọn họ, hai hộ pháp này thật sự chẳng là cái thá gì....

"Láo xược!" Xuyên Cốc giận tím mặt, cười lạnh nói, "Thành chủ, ngươi cho loại người gì tới tham gia thi đấu vậy? Người như thế mà cũng có thể thông qua vòng một sao? Không thể không nói ánh mắt ngươi có vấn đề!"

Thành chủ biến sắc, liên tục ôm quyền xin lỗi Xuyên Cốc, sau đó quay đầu nhìn bốn người phía trước, mặt không biểu tình nói: "Bây giờ các ngươi có thể rời đi!"

An Thiến tức muốn bốc khói, nếu không có Thư Ninh giữ nàng lại, phỏng chừng nàng sẽ trực tiếp xông lên cho thành chủ một trận tơi bời.

"Sư phụ còn chưa tham gia tỷ thí đan dược, làm sao rời đi được?"

Thiên Thừa Ngôn nóng nảy, phải biết rằng, mục đích Mộ Như Nguyệt tới đây là để tìm người, hiện tại thanh danh nàng đã truyền ra ngoài nhưng thời gian quá ngắn, nếu muốn để nam nhân kia tìm được sư phụ thì nàng cần phải tham gia tỷ thí đan dược....

"Tỷ thí đan dược?" Xuyên Cốc cau mày, đảo mắt về phía Mộ Như Nguyệt.

Hắn vì một đan phương mới loại bỏ Mộ Như Nguyệt, nếu nàng là một thiên tài luyện đan, vậy chẳng phải hắn gặp rắc rối rồi sao?

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mở mắt ra, ánh mắt lại khôi phục cao ngạo như trước.

"Nàng quả thật có tinh thần lực mạnh hơn người bình thường, người có tinh thần lực như thế dĩ nhiên là một đan dược sư!"

Xôn xao!

Đám người oanh động, nữ nhân này trên đài đấu võ đã đủ nổi bật rồi, chẳng lẽ nàng cũng sẽ tỏa sáng trên đại hội đan dược sư nữa sao?

"Bất quá..." Xuyên Cốc dừng lại một chút, cười lạnh nói: "Tinh thần lực của nàng mạnh hơn người bình thường nhưng đối với đan dược sư mà nói vẫn là quá yếu, cho nên trình độ của nàng sẽ không quá cao!"

Nghe vậy, mọi người đều khẽ thở phào một hơi.

Nếu Mộ Như Nguyệt còn có thiên phú luyện đan cường hãn, vậy chẳng phải là muốn hù chết bọn họ? May mắn, nàng không phải là thiên tài luyện đan, chỉ có thể coi là đan dược sư có thiên phú...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.