"Nhận sai?" Mộ Như Nguyệt tươi cười động lòng người, lại lộ ra hàn khí lạnh băng, "Mộ Như Nguyệt ta không làm sai bất cứ điều gì, tại sao phải nhận sai?"
Thanh âm nàng khí phách như vậy, cuồng ngạo không kiềm chế được. Nữ nhân như thế, không nên đứng ở nơi này, vị trí đỉnh cao kia mới là nơi dành cho nàng.
"Ha ha!" Phiên Lâm cười to hai tiếng, sát khí bộc phát, "Tốt! Rất tốt! Một khi đã như vậy, ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một chút!"
Oanh!
Lửa giận mãnh liệt bùng nổ, Phiên Lâm dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống dưới, mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng đâm về phía Mộ Như Nguyệt.
"Nguyệt Nhi!"
An Thiến muốn tiến lên, lại bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.
"Ngươi không cần lo lắng", Thư Ninh lắc đầu, ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt trên lôi đài, "Ta có cảm giác, Nguyệt Nhi sẽ không thua!"
Không biết vì sao, đối với nữ tử này, Thư Ninh rất có tin tưởng, sự tin tưởng này làm bản thân nàng cũng hoảng sợ...
Tuy nói vậy, nhưng trong mắt An Thiến vẫn lộ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm tình cảnh trên lôi đài...
Tia sáng xuyên qua thân thể Mộ Như Nguyệt, trong khoảnh khắc đó, tim An Thiến vọt lên cổ họng, tái mặt hô to: "Nguyệt Nhi!!!"
Nhưng mà, một trận cuồng phong lướt qua, thổi tan thân ảnh Mộ Như Nguyệt trên lôi đài...
"Là tàn ảnh!" Thư Ninh nhíu mày, đáy mắt xẹt qua chút phức tạp.
Thực lực của nàng đã mạnh đến mức có thể lưu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878755/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.